
sau hai tuần đã không cưỡng lại được tiếng sét ái tình
của Trâu Tướng Quân và nộp súng đầu hàng.
Việc Trâu Tướng Quân chiếm đoạt tình yêu, giống như
con dao hai lưỡi, một lưỡi đâm thẳng vào trái tim Tô Thích, lưỡi khác lại đâm
trúng trái tim vấn vương tình cảm của Ngụy Trích Tiên. Thương tích của cả hai
đều không hề nhẹ.
Ngụy Trích Tiên cảm thấy có lỗi với Tô Thích, cô liền
đi tìm và xin lỗi anh, đồng thời tỏ thái độ cảm ơn và tôn trọng tình cảm mà anh
giành cho mình.
Lúc đó, Tô Thích đứng dưới gốc cây hòe, quay lưng về
phía mặt trời, khí thế hiên ngang đội trời đạp đất, anh ngẩng cao đầu, sự vui
mừng không hiện rõ trên khuôn mặt trẻ trung ấy. Anh lặng lẽ nhìn Ngụy Trích
Tiên, không nói lời nào.
“Hy vọng sau này chúng ta vẫn là bạn.” Ngụy Trích Tiên
lúc đó cũng chỉ là một cô bé có tâm tư đơn giản ở tuổi mười bảy - độ tuổi hay
đa sầu đa cảm, nói đến lời cuối, nước mắt lại lã chã rơi.
“Tớ sẽ đợi cậu”, Tô Thích bỗng nói, đưa tay ra, dịu
dàng lau khô những giọt nước mắt như những hạt ngọc trên khuôn mặt xinh đẹp.
Anh cố ra vẻ thoải mái, khẽ dỗ dành: “Không sao, đừng khóc”.
“Không! Không! Tô Thích, cậu đừng như vậy! Tớ không
xứng!”, nước mắt của Ngụy Trích Tiên lại càng tuôn rơi.
“Bất cứ lúc nào cậu quay đầu lại, tớ đều chấp nhận.
Đây chính là lời hứa tớ giành cho cậu.” Tô Thích từ nhỏ đã là người nói là sẽ
làm bằng được. Anh không dễ dàng đưa ra lời hứa, một khi đã hứa thì sẽ không
nuốt lời.
Ngụy Trích Tiên biết rõ con người của Tô Thích, cô rất
cảm động nhưng lại buồn cho anh cũng như mối quan hệ hữu duyên vô phận của họ,
giọng nói pha chút nghẹn ngào: “Tớ không muốn cậu giày vò bản thân như vậy! Cậu
đáng được hưởng hạnh phúc!”.
“Hạnh phúc của tớ, ở trong tay cậu”, dừng lại một
chút, anh nói một cách chắc chắn, “Nếu muốn tớ từ bỏ, trừ phi tớ chết”.
Trong đôi mắt anh, ngoài ý nghĩ kiên định đối với tình
yêu, còn có cả hận thù kẻ đã cướp đoạt tình yêu của anh. Họ cũng có những năm
tháng tuổi trẻ ngây thơ, trong sáng, cũng có những do dự, dùng dằng của tuổi
thanh xuân. Năm mười bảy tuổi đó, đúng vào mùa hạ, Tô Thích nhìn thấy vẻ kiên
nghị từ đôi mắt của Ngụy Trích Tiên mà người trưởng thành cũng không có được.
Anh đứng trong những đốm nắng, trước mặt người con gái mà mình yêu thương, dáng
người dong dỏng, anh tuấn. Cũng có sự phất phơ của tà áo tung bay trong gió,
củng có mí mắt đầy thần thái. Gió thổi nhẹ bay mớ tóc mềm mại cùng ánh mặt trời
chiếu lên hàng lông mày dịu dàng đa tình của anh...
Nhưng, anh không phải là anh ta và cô ấy cũng không
yêu anh.
Dù rằng, suýt chút nữa cô ấy sà vào vòng tay anh vì
cảm động.
Vậy là, “dấu vết của kẻ thất bại” ngay từ trang đầu
tiên của chương mở đầu đã hằn lên trong cuộc đời anh và in dấu mãi cho tới khi
anh đến tuổi tóc bạc răng long.
Hai người lặng yên đứng nhìn nhau, tiếng cười như ma
quỷ chỉ có ở Trâu Tướng Quân thời còn trẻ như từ trên trời vọng xuống: “Không
tồi đấy chứ! Buổi biểu diễn hôm nay là do ai khởi xướng đây? Đôi trẻ hồn nhiên
nô đùa? Thắm đượm nghĩa tình?”.
Ngụy Trích Tiên kinh ngạc đến nỗi sắc mặt tái nhợt,
vội chạy tới trước mặt bạn trai, luôn miệng giải thích.
Tô Thích lạnh lùng nhìn Trâu Tướng Quân, không mang vẻ
hận thù mà chỉ là cái nhìn thản nhiên. Từ trước tới giờ, anh vốn không chịu cúi
đầu, cho dù người con gái trong mộng đang đứng trước mặt, anh cũng có thể không
tự ti, không cao ngạo. Anh vẫn nói bằng giọng như thường ngày: “Hãy đối xử tốt
với cô ấy”.
“Đó là việc của tôi”, Trâu Tướng Quân hống hách nói.
Tô Thích quay người bước đi.
Giọng nói của Trâu Tướng Quân từ phía sau vọng lại:
“Ban nãy hình như có người nói, muốn đợi người con gái của tôi quay đầu lại?
Cho tới tận lúc chết? Tặc tặc! Thật khiến người ta cảm động quá!”.
Tô Thích sững lại, cảm thấy tình cảm tận đáy lòng mình
bị anh ta mang ra đùa giỡn, hai bàn tay nắm chặt, nhớ tới khuôn mặt rạng rỡ
tươi cười của Ngụy Trích Tiên khi nhìn thấy Trâu Tướng Quân, anh kiềm chế nỗi
tức giận trong lòng, dừng lại một chút rồi tiếp tục bỏ đi.
“Vậy thì anh cứ đợi cho tới lúc chết đi! Ha ha ha!”,
giọng nói ma quỷ cứ lởn vởn mãi sau lưng anh, xua đuổi thế nào cũng không chịu
tan đi.
Vậy là, mối tình thời trung học như một trò đùa ấy
lạii bất ngờ kéo dài tới mười năm. Trong mười năm đó, Trâu Tướng Quân đối với
Ngụy Trích Tiên dường như rất gần gũi mà lại rất xa vời, một mặt vẫn chơi bời
đùa giỡn trong giới hồng trần, mặt khác lại không chịu rời Ngụy Trích Tiên. Tô
Thích thì vẫn chưa có bạn gái.
Vở kịch thời niên thiếu cứ kéo dài mãi cho tới tận bây
giờ. Ba người vẫn đang xoay quanh số phận. Không ai chịu giơ ngọn cờ trắng lên
trước.
Mãi tới khi con gái út nhà họ Ngụy xuất hiện, giống
như một búp sen mong manh yếu ớt chồi lên sau cơn mưa, đang độ hàm tiếu chờ đến
kỳ khai hoa kết nhụy; mãi tới khi Ngụy Nhất với khuôn mặt nhỏ xinh ngây thơ
xuất hiện trước mặt ba người bọn họ...
Từ khi đổi số điện thoại Ngụy Nhất không bị Trâu tướng
quân làm phiền nữa. Tô Thích và Ngụy Nhất ăn cơm xong, đi dạo trên phố một lát
rồi anh đưa c