Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325334

Bình chọn: 8.00/10/533 lượt.

ụy Nhất, ăn xong anh liền chủ động xin được rửa bát.

Ngụy Nhất cũng rất tán đồng với ý thức vợ chồng cùng gánh vác việc nhà, hai tay

nhàn rỗi, cô rửa một quả táo rồi ngồi sang một bên đọc sách. Vừa chạm mông

xuống ghế, liền giật mình kinh hãi bởi ba tiếng đổ vỡ loảng xoảng đinh tai

trong bếp, vội vàng lao tới, liền bắt gặp cảnh Trâu Tướng Quân đang đứng ngây

ra nhìn đống đổ vỡ ngập trong nước. Thấy Ngụy Nhất, anh khẽ bẩm báo: "Anh

chỉ vứt bát vào trong đó thôi, không ngờ chúng lại vỡ hết... Mà vỡ cũng tốt,

không cần phải rửa nữa, bỏ đi là xong".

Cô vợ mới Ngụy Nhất lập tức nhận thức được một điều,

để Trâu Tướng Quân rửa bát là một việc làm không hề sáng suốt chút nào, có lẽ

anh chỉ hợp với một vài công việc khác thôi. Mấy ngày tiếp theo, sau một loạt

những công việc của Trâu Tướng Quân như bỏ hết cuộng rau cần vào trong thùng

rác, chỉ giữ lại lá; ba lần không bật được bếp ga; rán trứng không cho dầu

ăn... thì Ngụy Nhất đau khổ nhận ra rằng, để Trâu Tướng Quân vào bếp là một sai

lầm lớn chưa từng có tiền lệ trong lịch sử về việc phân công lao động.

Trâu Tướng Quân sau khi ăn no lại bắt đầu nổi hứng dục

vọng. Anh ôm ghì cô vợ mới trong lòng, hôn lấy hôn để, vuốt ve, muốn chơi trò

mây mưa với Ngụy Nhất.

Trâu Tướng Quân cần mẫn trong việc giường chiếu một

cách khác thường, hơn nữa, từ trước tới giờ lại không hề có ý sau khi đã công

đức viên mãn thì tự hào rút lui, mà vẫn không biết mệt mỏi tiếp tục xung trận,

tiến đến đâu chốt đến đấy, định sách lược ngay trong lều trại, không bao giờ tự

mãn.

Ngụy Nhất lần đầu tiên làm vợ người ta, sao có thể

thích ứng nhanh như vậy, cô khóc khóc mếu mếu xin tha mạng một hồi, Trâu Tướng

Quân mới trở về bản chất lương thiện, tạm thời tha cho cô.

Một đôi nam nữ, cho dù trước đây có hiềm khích với

nhau nhiều như thế nào, khoảng cách giữa hai người xa như thế nào, một khi đã

có với nhau mối quan hệ gắn bó xác thịt thì đều có thể trở nên thân thiết. Lúc

này, hai người lại ôm chặt lấy nhau, cùng ngồi trên giường nói chuyện. Đã nhiều

năm kể từ khi Trâu Tướng Quân quen biết Ngụy Nhất, đây là lần đầu tiên họ trò

chuyện một cách cởi mở và hòa nhã như vậy. Hai người đều cảm thấy vô cùng ấm

áp.

Trâu Tướng Quân kể cho Ngụy Nhất nghe về thời thơ ấu,

anh đã một mình lớn lên ở nước ngoài như thế nào, được một người thân nuôi

dưỡng, muốn được gặp mặt bố mẹ cũng khó. Niềm vui nhất là mỗi khi đến kỳ nghỉ

được về nước. Người họ hàng sợ xảy ra lỗi lầm gì sẽ khó ăn nói với bố mẹ anh,

vì vậy hồi nhỏ, họ không cho phép Trâu Tướng Quân được ăn quà vặt, bất kể là ở

trong nước hay nước ngoài, rất nhiều đồ ăn vặt anh chưa từng nếm thử.

Câu nói cuối cùng khiến Ngụy Nhất rưng rưng nước mắt,

trong lòng thầm nghĩ, anh chàng này cũng thật đáng thương. Bố mẹ không thường

xuyên ở bên cạnh đã là một thiệt thòi lớn, thế mà ngay cả đồ ăn vặt cũng không

được ăn nữa! Ngụy Nhất thương cảm muôn phần, chủ động ôm lấy người đàn ông

không có tuổi thơ Trâu Tướng Quân, nói với giọng hào khí ngất trời: "Sau

này, kẹo sô cô la, em có một gói thì anh cũng sẽ có một gói, kẹo cứng, em có

một cái thì anh cũng có một cái!".

Một thời gian sau Ngụy Nhất mới biết rằng, Trâu Tướng

Quân căn bản là không ăn đồ ngọt, những thứ mà Ngụy Nhất luôn coi là của quý

như kẹo sô cô la, kẹo cứng, Trâu Tướng Quân đều đem cho một chú mèo (chú mèo

này rất nổi tiếng, phần sau sẽ kể tường tận hơn).

Thời gian trôi đi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, thoắt

một cái đã tới đêm khuya. Ngụy Nhất muốn quay về trường học, Trâu Tướng Quân

không nỡ để cô đi, cứ kéo Ngụy Nhất vào lòng ôm ấp, vuốt ve. Nhưng thái độ của

Ngụy Nhất rất kiên quyết, trước khi chưa tốt nghiệp, tuyệt đối không sống

chung. Trâu Tướng Quân không còn cách nào khác, lưu luyến bịn rịn một hồi, cuối

cùng cũng phải đưa cô về khi cánh cổng lớn của ký túc xá chuẩn bị đóng lại.

Ngụy Nhất về đến ký túc, thấy ba cô bạn cùng phòng đều

có mặt. Trải qua sự việc đêm qua, Nguyệt Nguyệt đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cô nhận

ra chân lý về chuyện trăng hoa của giới công tử thượng lưu, cảm thấy rằng mình

đã trở nên hèn kém trước mặt người khác ở bên ngoài, chi bằng quay về ký túc

xá, làm nữ vương trong phòng còn hơn! Cô nhanh chóng buông tay, chuyện cũ trôi

đi đầy khoáng đạt, đầu óc trở nên linh hoạt, tiền đồ rộng mở, quả thật một

người bình thường không thể làm được điều ấy.

Khi Ngụy Nhất bước vào phòng, Nguyệt Nguyệt đang cùng

hai cô bạn thảo luận về thần tượng mới trong trường, ba người chuyện trò rôm

rả, không khí trong phòng thật là náo nhiệt. Thấy Ngụy Nhất quay về, tất cả đều

trợn mắt lên nhìn cô chăm chú.

Như Như chạy tới trước tiên, run rẩy đôi môi hỏi:

“Nhất Nhất, cậu đã phải chịu hình phạt dã man nào vậy?

Khắp cổ đều hằn những vệt đỏ! Tên ác ôn Trâu Tướng

Quân rốt cuộc đã làm gì cậu?".

Đình Đình chế giễu Như Như, "Như Như, cậu đúng là

đồ trẻ con, ngây thơ quá đấy! Cậu thật chẳng có chút kiến thức nào cả! vết đỏ

đó có phải là do bị đánh đâu!". Đình Đình bước lên phía trước, Như Như vội

nhường lối đi cho bạn, Đình Đình lấy cây lược gỗ l