
giáo dục con
gái". Ngay cả thông gia mà bà cũng gọi tên một cách trực tiếp như thế.
Ngụy Nhất dù ngốc nghếch đến mấy cũng biết rằng mình đã chọc giận quý bà tôn
quý này rồi, liền cúi đầu không dám nói gì nữa.
La Anh nói châm biếm một hồi, thấy Ngụy Nhất móc hai
tay vào nhau, mặt cúi gằm xuống, bộ dạng thật đáng thương, cũng thỏa mãn phần
nào. Bà cũng thuận tình xuống nước, không kì kèo với con trẻ nữa, bắt đầu bàn
bạc với ông Trâu về chuyện hôn lễ.
Trâu Tướng Quân bây giờ mới từ tốn mở miệng: "Mẹ,
mẹ không nghe thấy con dâu mẹ nói tạm thời hãy khoan tổ chức hôn lễ sao?".
La Anh sững người, cảm thấy bị mất vẻ uy nghiêm trước
mặt con dâu, liền nổi giận đùng đùng: "Con thật bất hiếu, đừng có lấy vợ
rồi thì quên cả mẹ như thế Con nghe lời vợ hay nghe lời mẹ hả?".
Trâu Tướng Quân tươi cười nói, "Đương nhiên là
phải nghe mẹ rồi!". Thấy nét mặt của La Anh đã dịu bớt, anh lại nói:
"Nhất Nhất còn nhỏ, vẫn đang đi học, bây giờ tổ chức đám cưới thì thật sự
là sẽ ảnh hưởng không tốt đến cuộc sống và học tập của cô ấy. Dù sao thì những
người biết chuyện bọn con kết hôn cũng chưa nhiều nên cứ đợi thêm hai năm nữa
vậy!".
La Anh thấy con trai nói cũng có lý nên không kiên
quyết bảo vệ ý kiến của mình nữa, khẽ trách mắng: "Vậy thì con đi mà bảo
vệ cô gái bé nhỏ của con!".
Sau bữa cơm tốì, Trâu Tướng Quân muốn đưa Ngụy Nhất về
luôn. Ngụy Nhất vô cùng mừng rỡ, ở bên bố mẹ chồng, cô bị ức chế tới nỗi không
dám hít thở mạnh. Thấy Trâu Tướng Quân lần này hành xử đúng với ý mình, cô lén
lút nở nụ cười với anh.
Nụ cười đó bị La Anh bắt gặp, khuôn mặt bà bỗng chốc
sa sầm lại vài phần sau lớp phấn trang điểm nhẹ, nói với giọng điệu chẳng vui
vẻ gì: "Cả năm không về nhà lấy một lần! Hôm nay, bố con tranh thủ dành
thời gian về nhà mà con chỉ đưa vợ tới ngồi chơi một lát, ăn tối xong lại muốn
đi luôn sao? Làm gì có lề lối đó chứ? Mẹ cứ tưởng trước đây con tuổi trẻ
ngông cuồng, tự do yêu đương bên ngoài, có vợ rồi thì sẽ xử sự tốt hơn, nhưng
giờ mẹ thấy, con lấy vợ hay không lấy vợ cũng chẳng khác gì nhau, chi bằng đừng
lấy nữa cho xong!".
Những lời trách cứ nặng nề, câu nào cũng ngụ ý rằng
con dâu mới thật vô dụng.
Ngụy Nhất ngồi yên không nhúc nhích, vô duyên vô cớ
lại bị trách mắng một hồi, trong lòng cảm thấy ấm ức, đôi mắt đã đỏ hoe.
Trâu Tướng Quân lại càng bực tức, kéo mạnh tay Ngụy
Nhất đứng lên, rảo bước đi thẳng mà chẳng buồn chào hỏi.
La Anh đuổi theo vài bước rồi lại bực tức quay về, nói
với chồng rằng cả con trai và con dâu cũng đi cả rồi.
Bộ trưởng Trâu vừa qua độ tuổi sáu mươi, tinh thần vẫn
rất minh mẫn, vẻ uy nghiêm trong ánh mắt cũng không thua kém năm xưa. Đường nét
và khuôn mặt thanh tú của Trâu Tướng Quân giống mẹ nhưng tính cách ngông cuồng
độc đoán lại được thừa hưởng từ bố. Ông trợn mắt nhìn vợ trách mắng:
"Chẳng phải đều do miệng lưỡi của bà hay sao? Bọn trẻ khắc có dự định của
chúng, cần bà phải bận tâm lo lắng ư? Bà ưng ý ai thì con trai phải lấy người
ấy chắc? Hơn
nữa thằng Quân cũng lớn rồi, với lại ngay cả lúc bé nó
cũng có chịu sự quản giáo của bà đâu! Theo tôi, con bé đó rất được, ngây thơ
trong sáng, thật thà nho nhã, xem ra lại hợp với thằng con ngang ngược của bà.
Cứ quyết định vậy đi, tôi không phản đối chúng nó, bà sau này cũng đừng nhúng
tay vào chuyện này nữa!". Nói xong, ông phẩy tay áo đi lên lầu.
Bộ trưởng Trâu và La Anh dù là vợ chồng đã mấy chục
năm nhưng cuộc hôn nhân của họ không phải vì tình yêu, mà vì sự liên kết giữa
chính trị và thương trường. Cuộc sống vợ chồng không chỉ có tình cảm nam nữ
thuần túy. Nghe những lời nói lạnh nhạt của người ngày nào cũng đầu ấp tay gối,
La Anh cũng không để bụng. Bà chỉ lẩm bẩm trút cơn bực bội vài câu, tâm trạng
thông thoáng rồi cũng thoải mái đi lên lầu nghỉ ngơi.
Từ nhà họ Trâu đi ra, Trâu Tướng Quân lại đưa Ngụy
Nhất về căn hộ cao cấp đó.
Giờ là chín giờ tối, cô Tần đã về rồi.
Ngụy Nhất nằng nặc đòi quay về trường nhưng Trâu Tướng
Quân không đồng ý. Đêm nay trăng thanh gió mát, quả là thời điểm thích hợp để
uyên ương ân ái. Nhưng yến tiệc tân hôn, động phòng hoa chúc, Ngụy Nhất lại
không biết tới chuyện đó, Trâu Tướng Quân cũng không thể lỗ mãng như một tên
ngốc được. Vậy là, anh nắm tay Ngụy Nhất, ngồi trên bậu cửa sổ sát đất, đốt cây
nến thơm màu trắng, rót một chai rượu ngon, cố gắng kiềm chế từng cơn sóng dục
vọng đang trào dâng trong lòng, kiên trì dùng lời lẽ dịu dàng để nịnh vợ. Ngụy
Nhất kiên quyết không chịu uống rượu dù chỉ một giọt, Trâu Tướng Quân đành uống
một mình. Nghĩ đến chuyện chỉ lát nữa thôi, người vợ trẻ yêu kiều sẽ nằm gọn
trong vòng tay của mình, anh vô cùng cảm động, giống như một chàng trai mới lớn
thổn thức trong mối tình đầu.
Mãi tới khi Ngụy Nhất gật gù buồn ngủ, Trâu Tướng Quân
mới cất mình đứng dậy, nói muốn đi tắm. Anh nhìn Ngụy Nhất, ánh mắt hấp háy,
mặt mày rạng rỡ hỏi: “Ngụy Tiểu Trư có dám tắm cùng bổn thiếu gia không?”,
trong đầu thầm vẽ ra cảnh tượng anh cùng Ngụy Nhất quấn quýt bên nhau.
Trong chốc lát, cơn buồn ngủ của Ngụy Nhất tan