
y hôm qua đã trở thành kỷ niệm, có
lẽ, lần sau gặp lại, cô đã là vợ của người ta rồi. Nếu trong một buổi chiều mùa
xuân ngập tràn ánh nắng, họ vô tình gặp lại nhau, có lẽ cô vẫn có thể ung dung
tự tại chào anh, "Xin chào, trước đây em đã thầm yêu anh".
Một năm nhanh chóng trôi đi.
Ngụy Nhất không thay đổi gì nhiều, vẫn là một cô bé
ngốc nghếch chưa qua nổi kỳ thi tiếng Anh cấp bốn.
Ngụy Nhất đã là sinh viên năm thứ ba rồi. Độ tuổi hai
mươi càng khiến cô trở nên trẻ trung, hấp dẫn. Ở trường, cô vẫn là người sống
kép kín, nội tâm, lặng lẽ, không nói nhiều, mọi tâm trí đều được cất giấu thật
kỹ trong lòng.
Nhưng, ít nói cũng có điểm tốt, những người ít nói
thường khá thần bí. Ngụy Nhất đã là sinh viên năm thứ ba, vì ít nói, các em
khóa dưới vừa có thái độ hiếu kỳ vừa rất tôn trọng cô, điều này khiến Ngụy Nhất
có thêm chút uy tín.
Trâu Tướng Quân thường xuyên tới trường tìm cô. Anh
vẫn khiêm nhường lái chiếc Volkswagen, dường như không gây thêm sự chú ý nào
cho đám sinh viên trong trường. Những người biết Ngụy Nhất đã có vị hôn phu cực
kỳ ít, những nam sinh thổ lộ tình cảm với cô lại nhiều hơn tưởng tượng. Mọi
người đều cảm thấy Ngụy Nhất gần gũi dễ thương, tính tình hòa nhã, khuôn mặt
trắng trẻo hay cười, không giống như đám con gái có chút nhan sắc nhưng kiêu
ngạo trong trường, cô nào cô nấy đều sở hữu những ánh mắt sắc lạnh như dao.
Ngụy Nhất tính tình dịu dàng, khi từ chối người khác cũng dịu dàng như vậy, ban
đầu là ánh mắt lo sợ vì được yêu chiều, sau đó là khuôn mặt đầy áy náy và một
giọng nói nhỏ nhẹ: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi bạn, mình không thể đón nhận
tình cảm đó được!". Vậy là, mặc dù bị từ chối, phái mạnh cũng cảm thấy như
vừa được tắm gội trong gió xuân, càng thất bại lại càng mạnh mẽ.
Những âm hồn tiểu quỷ mãi không tan biến đó luôn khiến
Trâu Tướng Quân không thoải mái, anh thấy Ngụy Nhất cứ nhắn tin đi nhắn tin lại
với những người đang theo đuổi mình, trong bụng đầy một bồ tức giận: "Em
có thể không cho lũ chó sói đói khát, thèm nhỏ dãi đó số điện thoại nữa được
không?".
Ngụy Nhất nói một cách vô tội: "Họ xin số điện
thoại từ Nguyệt Nguyệt đấy chứ!".
"Vậy em có thể chọn cách không trả lời tin nhắn
nữa!"
Ngụy Nhất chóp chớp mắt: "... Làm như thế thì
người ta sẽ rất đau lòng".
Trâu Tướng Quân gõ mạnh vào cái đầu đang giả bộ mơ
màng của cô, sa sầm nét mặt hét lên: "Không được phép trả lời!".
Ngụy Nhất ôm lấy trán, ngước đôi mắt đáng thương ngây
thơ như chú nai con lên, luôn miệng kêu đau.
Trâu Tướng Quân nhủ thầm trong bụng, chỉ có người khác
là lọt được vào trái tim của em, còn anh, anh đau lòng lắm em có biết không.
Thực ra, mấy đối thủ choai choai, lông cánh còn chưa
mọc đủ đó không đáng để Trâu Tướng Quân phải nhọc công suy nghĩ, anh cũng không
rỗi rãi đến mức đi ghen tị với mấy cậu bé mới chỉ hai mươi tuổi đầu. Nhưng gần
đây, trong đám các chàng trai theo đuổi Ngụy Nhất, có một nhân vật rất nổi
trội, nhân vật này đã làm thay đổi cả ý thức đánh ghen của Trâu Tướng Quân.
Ngụy Nhất quen Cát Thừa Hựu trong lúc chạy thể dục
buổi sáng. Cô chạy theo vòng tròn nhỏ, còn Cát Thừa Hựu men theo vòng tròn lớn
nhất trên sân vận động.
Đây là hình thức luyện tập được cô duy trì trong suốt
hai năm liền, nó giúp sức khỏe của Ngụy Nhất khá lên nhiều. Ban đầu, Cát Thừa
Hựu cũng không chú ý nhiều tới Ngụy Nhất, hai người cứ ai chạy đường của người
nấy trong suốt một năm, mãi sau này mới dần để ý tới đối phương. Hóa ra, trong
mỗi buổi bình minh, còn có một người nữa cũng mồ hôi đầm đìa như mình, cùng
hưởng thụ sự hưng phấn do luyện tập mang lại. Phần lớn các chàng trai trẻ tuổi
đều có một trái tim dễ rung động, trong trái tim của Cát Thừa Hựu, đó cũng được
coi là một việc vô cùng lãng mạn, đủ làm rung động lòng người rồi.
Sau đó, khi đã quen mặt, cũng không biết ai có ý định
trước, gật đầu mỉm cười chào khi hai người chạy ngay sát bên nhau.
Cuối cùng, cả hai đều cảm thấy khuôn viên trường như
nhỏ lại, ở đâu cũng có thể gặp nhau. Một lần, họ gặp nhau ở nhà ăn, Cát Thừa
Hựu lần đầu tiên chủ động chào Ngụy Nhất, cười nói: "Tan học rồi à?".
"Ừm."
"Để tớ xếp hàng giúp cậu nhé, cậu ăn gì?"
"Á! Không cần đâu!"
"Không sao, cậu mau đi lấy chỗ ngồi đi."
Cát Thừa Hựu đón lấy hộp cơm màu xanh nhạt có in hình
chú gấu nhỏ trên nắp hộp của Ngụy Nhất, giọng điệu dịu dàng nhưng ẩn giấu trong
đó là một áp lực rất lớn.
Ngụy Nhất vốn bản tính hiền lành, cũng không phản
kháng gì, lập tức đi kiếm chỗ ngồi.
"Cậu tên là Ngụy Nhất đúng không?" Cát Thừa
Hựu ngồi xuống phía đối diện, xúc một thìa cơm to đưa vào miệng, nở một nụ cười
thật cởi mở.
"Ừm? Sao cậu biết?", Ngụy Nhất hỏi.
Cát Thừa Hựu không trả lời câu hỏi một cách rõ ràng,
trong tâm trí cậu còn đang mải nhớ về hình ảnh sinh động, tràn đầy sức sống của
Ngụy Nhất cùng mái tóc đuôi gà trẻ trung, lắc qua lắc lại trong mỗi bước chạy
hằng sáng.
"Cậu thử đoán xem?"
Bắt gặp cái nhìn chăm chú từ đôi mắt hai mí xinh đẹp
kia, Ngụy Nhất hơi lúng túng, cảm giác sau lưng nóng ran, cô liền cúi đầu xuống
lặng