
c cắt ngắn, dáng vẻ tháo vát, nhanh nhẹn.
Nhưng cô
ngồi rất xa, mắt lại hơi cận, mà cô thì không thích đeo kính, sợ mắt bị
lồi lên, càng sợ đeo vào sẽ không bỏ ra được nên cô không nhìn thấy rõ
các nét trên khuôn mặt của thầy Doãn, nhưng xét về tổng thể thấy hao hao giống nhân vật Đỗ Khâu trong phim truyền hình Truy bắt của Nhật Bản,
tức là giống một ngôi sao điện ảnh.
©STENT
Cô tự nhận
mình không phải là người dễ cười, nhưng tiết đầu tiên của thầy Doãn đã
khiến cô cười mấy lần, làm cô phải dụi mắt mấy lần, và thôi ngay cái tư
tưởng bỏ tiết của mình, tiết nào cũng chạy lên lớp, nhưng ngại không dám ngồi phía trước, sợ người khác phát hiện ra.
Điều này khiến cô
nhận ra mẹ nói đúng và có tầm nhìn xa thật, học nghiên cứu sinh đúng là
có thể mở rộng con đường tình yêu, có thể trong số bạn cùng học không có kẻ xuất sắc, nhưng còn có các thầy giáo trẻ đấy thôi, chẳng phải hơn
hẳn đám bạn cùng học đó sao? Không biết tại sao trực giác của cô lại
mách bảo cô, thầy Doãn vẫn độc thân, suy nghĩ này khiến cô vô cùng phấn
khích, rất muốn tìm cơ hội tiếp cận thầy ở cự li gần hơn.
Cơ hội cuối cùng đã đến, lúc nộp bài về nhà là lần đầu tiên cô đến gần bục
giảng, mọi người đều nộp lại bài tập về nhà lên bàn thầy giáo, cô cũng
để bài tập của mình lên bàn thầy, và nhân cơ hội ngắm thầy cho kĩ hơn,
thật đúng là giống diễn viên điện ảnh, rất nam tính, rất cương nghị.
Cô ngại không dám nhìn lâu, đang định quay người đi ra khỏi phòng học thì nghe thấy thầy Doãn gọi phía sau:
- Đào Hồng!
Cô dừng bước quay đầu lại, nhìn thấy trong tay thầy cầm xấp bài tập, chắc
là của cô, hẳn thầy biết tên của cô do thấy trên bìa cuốn bài tập. Cô
hỏi:
- Thầy gọi em?
Cô đợi ở cửa giảng đường mà tim đập thình thịch, không biết thầy Doãn tìm mình là điềm lành hay điềm xấu.
Một lát sau học sinh đều đã về hết, chỉ còn lại thầy Doãn đang thu gọn lại
xấp bài tập về nhà, cho vào một cái cặp to. Cô tiến lại và hỏi:
- Thầy Doãn, thầy tìm em có việc?
- Ừ! Trước đây có phải em không phải là Đào Hồng không?
- Vâng, sao thầy biết?
- Hơ hơ… tôi không chỉ biết trước đây em không tên là Đào Hồng, còn biết em tên là gì nữa.
- Tên là gì ạ?
- Tên là Sầm Kim.
- Sao thầy lại biết?
- Cái gì anh cũng biết.
Câu này nghe quen quá! Cô nhìn thầy kĩ hơn, thầy nói:
- Anh thay đổi nhiều thế sao?
- Thầy là…
- Anh là Vệ Quốc đây!
Cô sững người:
- Thầy là Vệ Quốc? Vậy sao thầy lại bảo chúng em gọi thầy là thầy Doãn? Thầy cũng đổi tên?
- Không, anh vẫn mang họ Doãn.
- Thầy theo họ bố?
- Tất nhiên là anh theo họ bố, bố anh là Doãn Bảo Sơn, em không biết sao?
- Em không biết, mọi người đều gọi ông ấy là ông sĩ quan.
Anh cười vui vẻ:
- Bao nhiêu năm rồi, ông ấy thôi là sĩ quan từ lâu rồi.
- Nhưng em chỉ biết ông ấy là sĩ quan.
Anh nhìn cô với vẻ rất cảm động, nói nhỏ:
- Kim Kim, thật không ngờ gặp được em ở đây.
Hai tiếng Kim Kim anh gọi làm cho cô xốn xang, suýt chút nữa thì gọi anh là anh Vệ Quốc, nhưng giờ anh là thầy giáo của cô, cô không dám hỗn hào.
Anh xoa xoa bàn tay dính bầy bụi phấn, hỏi:
- Bây giờ em có rỗi không?
- Không phải thầy tìm em có việc sao?
- Anh? Là muốn hỏi em có phải là Kim Kim hay không. Em có việc gì khác không? Chiều có phải lên lớp không?
Chiều vốn có tiết, nhưng cô lại nói dối:
- Không có, sao ạ?
- Nếu không có thì anh mời em ăn cơm, ôn lại chuyện cũ.
Đầu óc cô như u mê theo anh ra khỏi giảng đường, anh lấy xe đạp trong nhà xe ra nói:
- Em đợi anh ở đây một chút, anh để xấp bài tập này vào phòng làm việc đã.
Anh lên xe đạp đi, cô ngơ ngơ ngác ngác đứng đó, nhìn anh đạp xe đi, cái
yên xe đạp của anh cao cao, hình như cao hơn cả cái ghi đông xe đạp, cho nên trông anh có vẻ hơi phải nhoài trên xe, mà hai cái chân dài của anh hình như cũng không duỗi thẳng, cô nhớ lại lúc nhỏ, khi đạp xe anh chỉ
có thể đứng trên bàn đạp mà đạp, bất giác than thầm thời gian trôi sao
mà nhanh thế!
Một lát sau anh đạp xe quay lại, đến trước mặt cô thì xuống xe, nói:
- Trong khuôn viên trường không cho phép đèo, hay chúng ta đi bộ một đoạn nhé.
Hai người vừa đi ra khỏi trường, anh hỏi:
- Em có biết nhảy xe không?
Cô nhớ lại chuyện hồi nhỏ, cười nói:
- Không biết thì làm thế nào?
Anh cười nói:
- Vậy thì ngồi sẵn lên đi.
- Ngồi sẵn cái gì?
- Anh giữ xe chắc, đợi em ngồi vững xong thì mới đi.
- Em lại tưởng anh bế em lên xe nữa chứ.
Anh cười ha ha, không trả lời, vòng một chân qua ghi đông xe đạp, kẹp chắc xe đợi cô ngồi lên.
Cô nói:
- Không cần, em có phải là trẻ con nữa đâu, anh cứ đi xe đi, em biết nhảy.
Anh đạp xe rất chậm, cô theo mấy bước rồi một tay túm thanh sắt dưới yên xe và ghé mông ngồi lên.
Anh khen:
- Cũng biết nhảy xe thật, rất nhẹ nhàng, anh chẳng cảm thấy gì.
- Vậy anh tưởng thế nào? Lẽ nào lại tưởng em nhảy mạnh làm anh mất lái à?
- Hơ hơ… người nào không biết nhảy thì có thể đẩy xe từ bên này đường sang bên kia đường đấy chứ.
- Vậy chứng tỏ anh lái xe không vững.
Anh cười ha ha:
- Ngồi vững, nắm cho chắc, anh đạp nhanh đây.
- Không vấn đề gì.
Anh đạp xe nhanh thật, gió làm cho