
Hoàng, cảm thấy hơi là lạ, muốn ra điều kiện với mẹ:
- Con cứ ở nhà mình không được sao?
- Con nhỏ như vậy, sao có thể ở nhà một mình được, ở nhà một tuần một mình?
Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải đến nhà bà Hoàng.
Ở nhà bà Hoàng không có ai chơi, cô đành phải chơi với cái rổ kim chỉ của bà Hoàng, đó là cái rổ đan bằng mây to tầm cái chậu rửa mặt, bên trong
để mấy thứ lặt vặt như kim chỉ, cúc kẹp, nếu may mắn thì còn có thể tìm
thấy một hai hào. Nếu tích góp lại được năm hào thì có thể ra cửa hàng
mua dăm cái kẹo bạc hà.
Bà Hoàng đã già hơn so với mấy năm
trước, cũng không còn được minh mẫn, nhanh nhẹn như trước nữa, phần lớn
thời gian là nằm ngủ gà ngủ gật trên cái ghế tựa. Nấu cơm cũng chẳng ra
làm sao, bữa thì cháo với rau muối, bữa thì chút cơm trắng trộn với mỡ,
chút muối và chút tương, rang cho nóng lên là thành cơm, thành thức ăn.
Hàng ngày ăn trưa xong, bà Hoàng đều ấn cô lên giường đi ngủ, cô rất sợ phải nằm cạnh bà Hoàng, cứ nghĩ lát sau tỉnh lại có thể bà đã chết rồi, bởi
vì bà thường nói mình “tướng sắp chết rồi, sống không được bao lâu nữa”.
Cô hỏi bà Hoàng:
- Tướng sắp chết là thế nào?
Bà Hoàng cũng không kiêng kỵ gì, chỉ vào mặt mình nói:
- Mặt như bà Hoàng cháu đây chính là tướng sắp chết rồi.
Cô nhìn kĩ mặt bà, có rất nhiều nếp nhăn, mí mắt sưng húp, răng mất gần hết, tóc sắp rụng sạch. Cô vui mừng nghĩ:
- Cũng may, bố mẹ mình đều không có tướng sắp chết.
Dáng bà Hoàng ngủ còn đáng sợ hơn lúc bà thức, cô sợ đến nỗi cứ tụt xuống
chỗ chân bà để ngủ, cảm thấy như vậy có thể cách xa thần chết hơn một
chút. Nhưng cô vẫn không tài nào chợp mắt nổi, cứ nhìn chằm chằm vào
chân bà, thấy chân bà rất kỳ quái, nó nhọn nhọn từ ngón chân đến lòng
bàn chân, gót chân có rất nhiều vết nứt khô nẻ, tiếc là không thể nhổ
chút nước bọt bôi cho bà.
Cuối cùng cũng đến ngày mẹ kết thúc
khóa học tập trung, nghĩ đến việc tối nay mẹ sẽ đến đón cô về, cô rất
phấn khởi, ăn cũng thấy ngon hơn, ngủ cũng thấy say hơn.
Có thể
do hai tuần qua cô chưa được ngủ ngon hôm nào, nên trưa hôm đó, cô ngủ
rất dài, lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã sắp xuống núi. Bà Hoàng không nằm
trên giường, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện ồn ào, chạy đến
bên cửa sổ nhìn ra, bên ngoài có một đám đông đang lớn tiếng bàn luận
điều gì đó.
Một phụ nữ trung niên nói:
- Xem ra anh ta
không muốn sống nữa thật, hố nước sâu như vậy còn buộc bên mình một tảng đá lớn, thế chẳng chìm xuống đến tận đáy sao?
Một người đàn ông nói:
- Đàn ông chúng tôi là như vậy, muốn chết thì phải chết thật, không như
đàn bà các người, nhảy sông treo cổ đều chỉ để dọa người khác, tìm mấy
cái vũng nước sâu ba thước để nhảy, con khóc ba đêm ba ngày bên hồ, sợ
không có ai nghe thấy sẽ không có người kéo lên.
Bên ngoài, đàn ông đàn bà chia thành hai phe, anh công kích tôi, tôi công kích anh.
Nhưng không biết tại sao, khi nghe thấy câu “buộc mình bên một tảng đá lớn”
thì Sầm Kim giật mình, giống như đầu bị vật gì đó đập mạnh một cái, bang một tiếng, màng nhĩ chấn động đến nỗi như sắp rách toang. Sầm Kim chạy ra khỏi nhà, chen đến sau lưng bà Hoàng, nghe người lớn nói chuyện.
Có người nói:
- May mà cái ông sĩ quan quân đội hôm nay về sớm, nếu không chắc chắn không cứu nổi.
- Chứ sao, nước hồ sâu thế ai bơi được như vậy? Cái ông sĩ quan đấy từng
tham gia bơi vũ trang, đâu chỉ mỗi bơi tay không, lưng còn phải cõng
súng, tay ôm lựu đạn bơi ấy chứ.
- Chỉ ôm lựu đạn thôi sao? Bọn họ còn vác cả đại bác bơi qua sông ý chứ, cứu người thì quá đơn giản.
- Bụng người đó bị uống bao nhiều là nước, vỗ vào như bụng bà chửa, hai
người phải dùng đòn gánh ép lên trên mới ép được nước ra.
- Sao tôi nghe nói là để đòn gánh lên bụng, mỗi người giẫm một đầu mới ép cho nước ra được?
- Đều nói khoác cả, cái ông sĩ quan đó phải quỳ xuống, để người đó úp mặt xuống đầu gối mình, cứ thế thúc nước ra ngoài.
- Anh có nhìn thấy không? Nghe anh nói có vẻ thần bí quá nhỉ, cứ như được tận mắt chứng kiến vậy?
- Sao tôi lại không nhìn thấy? Lúc đó tôi đứng ở vòng trong cùng.
Bà Hoàng hỏi:
- Giờ người ta thế nào rồi?
- Người thì đã được cứu sống, nhưng nghe nói bị ngớ ngẩn rồi, chỉ biết nói mỗi câu: Anh có lỗi với em.
Bà Hoàng hỏi:
- Thế vợ ông ấy có biết không?
- Có còn là vợ gì nữa đâu? Đã ly hôn rồi, cũng chính vì hai người ly hôn nên người đó mới nhảy hồ tự tử.
- Không phải ly hôn mà bị hủy hôn. Cả đôi không chịu ly hôn, sau đó cái
ông sĩ quan nói không ly hôn thì coi như vi phạm chế độ một vợ một
chồng, cả hai sẽ bị đi tù, như vậy mới khiến họ sợ quá đồng ý hủy hôn.
Cô nghĩ xem hôn nhân bị hủy rồi thì người đàn ông còn cái gì đáng sống
nữa? Thà chết quách đi cho xong.
Cô không để ý gì nữa, cố hết sức lay tay bà Hoàng:
- Bà Hoàng, có phải họ đang nói về bố mẹ cháu không?
Đám đông đều giật mình, có người hỏi:
- Bà Hoàng, con nhà ai vậy?
Người phụ nữ trung niên nói:
- Ôi! Tôi biết rồi, đứa trẻ này chính là con gái của cô giáo Đào, lúc nhỏ do bà Hoàng chăm sóc, lâu lắm không nhìn thấy nó, sao hôm nay lại…
Bà Hoàng nói:
- Mẹ nó n