Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324201

Bình chọn: 9.00/10/420 lượt.

ười có lỗi, lo lắng,

rụt rè nhìn mẹ.

Có lần, đến bữa cơm, bố vào nhà ăn của trường

lấy cơm về, bày lên bàn ăn một bữa thịnh soạn cho ba người, nhưng mẹ lại nằm trên giường, không chịu dậy ăn, bố sai cô:

- Kim Kim, gọi mẹ con dậy ăn đi, đừng để đói.

Cô chạy đến bên giường gọi mẹ, nhưng mẹ nói:

- Đói thì đói, sống như thế này thì còn có ý nghĩa gì?

Cô sợ hãi:

- Mẹ, mẹ không thể chết được, mẹ chết thì con làm thế nào?

Mẹ thở dài, ngồi dậy rồi ăn cơm:

- Không phải vì con thì mẹ thật không muốn sống nữa.

Bố hạ thấp giọng nói:

- Kim Phần, em hãy vì con.

Mẹ nói nghẹn giọng:

- Tôi đang nói với con gái, không nói với anh. Anh còn dám bảo tôi hãy vì con? Anh nghĩ đến con mà anh lại làm việc đó?

- Lúc đó đã có con gái gì đâu?

- Sao lại chưa có? Chẳng phải sau khi có con rồi anh mới lấy tôi đó sao?

- Anh cũng không biết đó có phải là con anh không.

Cô nghe thấy từ “con” liền vội vàng hỏi:

- Có phải bố mẹ đang nói về con không?

Mẹ bực bội nói:

- Không phải. Người lớn đang nói chuyện, đừng có xen vào.

Bố nói vẻ rất cầu khẩn:

- Kim Phần, chúng ta đừng nói chuyện này trước mặt con.

- Nó sớm muộn cũng sẽ biết, chúng ta không nói chẳng nhẽ người khác lạ

không nói cho nó biết? Hơn nữa chúng ta ly hôn thì nó cũng sẽ biết.

- Kim Phần, anh xin em, đừng ly hôn, anh không thể sống thiếu em.

Bố nói mà nước mắt trào ra.

Mẹ đau đớn nói:

- Không ly hôn có được không? Không ly hôn thì sẽ xử anh tội hai vợ, tống anh đi tù.

- Anh thà ngồi tù chứ không chịu ly hôn.

- Anh chấp nhận ngồi tù, nhưng tôi không muốn ngồi tù, nếu chúng ta cùng ngồi tù thì con gái tôi sẽ thế nào?

Bố đau khổ khóc không thành tiếng:

- Trời ơi, sao lại vô lý như thế!

Mẹ át đi:

- Anh đừng ở đây mà nói những lời như thế! Việc này có liên quan gì đến

Đảng? Ai bảo anh đã lấy vợ rồi còn lấy thêm vợ nữa? Đây là xã hội Trung

Quốc mới, thực hiện chế độ một vợ một chồng.

- Nhưng anh chưa hề kết hôn với cô ta! Bọn anh chưa đăng ký sao có thể coi là kết hôn được chứ?

- Hai người có người làm mối, kiệu hoa rước về nhà, lễ bái thiên địa, động phòng hoa chúc, tại sao không tính là đã kết hôn?

- Nhưng do anh bị ép buộc! Anh không yêu cô ta, chỉ vì để được đi học nên mới đồng ý bái thiên địa với cô ta.

- Nếu anh không yêu cô ta thật lòng sao còn vào động phòng với cô ta?

Chắc không đến mức đám cưới vừa kết thúc, anh bỏ đi học luôn chứ?

- Nếu anh không vào động phòng, người nhà sẽ không cho anh đi học.

- Thế anh muốn thế nào? Lúc đi học thì nghe lời gia đình, kết hôn với

người ta, học xong rồi thì không cần người ta nữa? Em là phụ nữ cũng

không thể đồng tình với cách làm này của anh.

Bố run rẩy nói:

- Kim Phần, em định dồn anh vào chỗ chết hả!

- Em dồn anh vào chỗ chết? Là anh dồn em vào chỗ chết mới đúng! Em vứt bỏ tất cả, đến bố mẹ cũng không màng, chỉ vì để được sống cùng anh, em mò

đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, ở gian căn phòng tồi tàn này, sống cuộc

sống nghèo khổ như vậy là vì cái gì? Đều là vì tình yêu của chúng ta

đúng không? Kết quả thì thế nào? Anh biến em thành đồng phạm của một

cuộc hôn nhân bất hợp pháp, trở thành tình nhân của anh, trở thành một

con đàn bà vô liêm sỉ, không phải vì con gái em thì em đã đâm đầu chết

từ lâu rồi, anh còn dám nói em dồn anh vào chỗ chết?

- Kim Phần, anh có lỗi với em, anh có lỗi với em. Nhưng không phải anh cố tình làm

như vậy! Anh tưởng không đăng ký kết hôn thì hôn nhân sẽ không được

tính.

Cả bố và mẹ đều khóc, cô cũng sợ quá khóc theo.

Một thời gian sau, bố rời khỏi nhà. Cô không nhìn thấy bố chuyển đi thế

nào, chỉ bỗng phát hiện ra trên giường thiếu mất một cái chăn.

Theo những gì cô còn nhớ, nhà có hai cái chăn, một cái màu hồng phần, một

cái màu xanh nước biển, đều là loại chăn bằng vải sa tanh, kẻ sọc. Một

thời gian dài cô cứ tưởng nhà nào cũng có hai cái chăn như vậy, sau này

mới biết đó là quà cưới mà ông bà ngoại đã tặng khi mẹ lấy chồng, thời

ấy đó là món quà rất đáng giá, người bình thường không mua nổi.

Nhưng khi đó mẹ cô không biết làm việc nhà, cho cả cái chăn sa tanh vào trong nước kiềm để giặt, hậu quả là cái chăn nhanh chóng bị rút sợi, có chỗ

mỏng hẳn đi, có chỗ chỉ còn lại mấy sợi tơ ngang, còn hàng dọc đều không biết đã biến đi đâu, lúc nhỏ, cô thích nhất là cho tay vào cái lỗ giữa

các sợi hàng ngang để móc bông bên trong ra.

Giờ cái chăn màu xanh nước biển đã biến mất, cô hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, nhà mình còn có một cái chăn nữa mà?

- Bố con mang đi rồi.

- Bố mang đi đâu ạ?

- Bố chuyển đi rồi.

- Tại sao bố phải chuyển đi? Bố không yêu con nữa à?

- Không phải bố muốn chuyển đi, mà nhà trường bắt bố chuyển đi. Kim Kim,

mẹ nói cho con việc này, con không được khóc, phải dũng cảm lên, giờ mẹ

chỉ dựa vào mình con thôi.

Cô nói rất dũng cảm:

- Mẹ, mẹ cứ nói đi, con không khóc, lâu lắm rồi con không khóc.

- Ừ! Kim Kim dũng cảm. Mẹ muốn nói với con… là… bố con… ông ấy… trước đây đã từng kết hôn, có một bà vợ, một đứa con, nhưng bố con tưởng mình

chưa kết hôn vì cứ nghĩ họ chưa đi đăng ký, nên đã kết hôn với mẹ, sinh

ra con. Giờ bị nhà trường điều tra r


XtGem Forum catalog