
a, nói bố con phạm tội hai vợ, bởi
vì một người không thể cùng lúc kết hôn với hai người, như vậy là phạm
tội.
- Bố phải ngồi tù ư?
- Không, nhưng Sở công an hủy hôn ước của bố với mẹ, như vậy bố mới không bị phạm tội hai vợ.
Cô hỏi một cách tràn đầy hi vọng:
- Vậy bố có thể trở về ư?
- Sao bố có thể trở về được? Hôn nhân của bố mẹ đã bị hủy bỏ, giờ bố
không còn là chồng của mẹ nữa, bố là chồng của người khác, thế nên bố
không thể ở cùng với chúng ta được nữa.
- Bố… đến ở nhà người khác?
- Chưa đâu, bố không muốn đi, bố không thích người đó.
- Thế bố đi đâu?
- Giờ bố tạm thời ở trong phòng làm việc của công đoàn.
- Con có thể đi thăm bố không?
- Con đi thăm ông ấy làm gì? Ông ấy đã không còn là bố của con nữa.
- Vậy ai là bố của con?
Mẹ bực bội đáp:
- Chẳng có ai là bố của con cả, con không có bố!
Cô vẫn muốn hỏi nữa, nhưng có người gõ cửa, mẹ ra mở cửa, đó là bác sĩ quan quân đội. Mẹ mời bác vào nhà ngồi, bác nói:
- Kim Kim, cháu qua nhà bác chơi với Vệ Quốc được không?
Cô vẫn chưa trả lời mẹ đã nói:
- Kim Kim nhà em buổi tối chưa bao giờ ra ngoài chơi cả.
Nét mặt bác sĩ quan có vẻ khó xử:
- Chúng ta cần nói chuyện, trẻ con nghe thấy không hay lắm.
- Không sao, em cũng đang nói với nó chuyện của bố nó, nó không còn nhỏ
nữa, cũng phải biết, hơn nữa trên thế gian này chẳng có bức tường nào mà không lọt gió, em không nói thì người khác cũng sẽ nói với nó.
Mẹ nói như ra lệnh:
- Kim Kim, lên giường ngủ đi.
- Con vẫn chưa rửa chân.
- Ngủ đi, một hôm không rửa cũng chẳng sao.
Cô chạy ngay đến bên giường cởi áo khoác ra, rồi lên giường đi ngủ. Nhưng
cô cũng không thể ngủ nổi, cứ nhắm mắt giả vờ ngủ, thỉnh thoảng lại mở
mắt xem mẹ đang làm gì.
Bác sĩ quan và mẹ ngồi đối diện nhau qua cái bàn, hai người nói gì đó với nhau rất nhỏ nên cô cũng chẳng nghe
thấy điều gì. Bác sĩ quan cầm trên tay cốc trà mẹ đưa, cười cười rồi
nói, còn mẹ thì cứ cúi đầu di ngón tay xuống bàn một cách vô thức.
Cô chưa bao giờ thấy mẹ như vậy, mẹ nói chuyện lúc nào cũng rất hồ hởi,
biết biểu đạt tình cảm, cười vui vẻ, đôi mắt rất có hồn, nói chuyện với
ai cũng nhìn thẳng vào người đó, còn cái dáng vẻ cứ căm lặng cúi đầu như lúc này thì xưa nay chưa nhìn thấy bao giờ.
Một lát sau, cô
thấy mẹ dùng một que diêm móc từng chỗ đất đen đen trong khe bàn ra. Đó
là cái bàn rất cũ, hình như là được ghép lại từ mấy thanh gỗ, giữa các
thanh có những khe đen đen, thấp hơn mặt bàn, giống như những cái rãnh
nhỏ, bên trong là đất đen mềm mềm.
Trước đây cô thích nhất dùng
diêm móc chỗ đất đen trong mấy cái khe đó, từng chút từng chút ra một,
chất thành một đống ở bên cạnh khe, tạo nên một dãy núi nhỏ đen đen, cảm giác như một thành tích, nhưng mẹ không cho cô làm thế, nói đó là đất
đèn dùng để dính kết mấy thanh gỗ với nhau, nếu móc hết ra như vậy sẽ
làm cho bàn bị long ra, cho nên cô không dám móc nữa.
Không ngờ đến mẹ cũng móc chỗ đất đèn trong cái khe bàn đó ra!
Sau khi bác sĩ quan đi rồi, mẹ đóng cửa lại, cô chui từ trong chăn ra hỏi:
- Bác ấy về rồi ạ?
Mẹ giật mình nói:
- Con vẫn chưa ngủ sao?
- Con còn chưa rửa chân.
Mẹ đổ nước vào chậu, gọi cô ra rửa mặt mũi tay chân, cô hỏi:
- Mẹ ơi, chẳng phải mẹ nói là không được móc đất đèn trong khe bàn ra mà? Sao hôm nay mẹ lại móc ra?
Dường như mẹ đang nghĩ gì đó, bị cô cắt đứt dòng suy nghĩ, ngây ra một lát rồi mới đáp:
- Mẹ đã móc sao? Mẹ không để ý.
Sau khi bố chuyển đi, thỉnh thoảng nhân lúc mẹ không có nhà, bố chạy đến
thăm cô, lần nào cũng vội vội vàng vàng, nói chưa được dăm ba câu lại
chạy vội đi, nói rằng đang lao động, tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ lén
chạy đến thăm cô, giờ phải đi, nếu không sẽ bị người giám sát phát hiện
ra thì rất phiền phức.
Bố bảo cô đừng nói với mẹ là bố đến thăm, cô cố giấu không nói với mẹ, sợ mẹ giận sẽ mắng bố.
Vào thời gian đó, cô rất cô đơn, lũ trẻ không chơi với cô, bố cũng không ở
cùng cô, mặc dù mẹ vẫn ở với cô nhưng lúc nào cũng bồn chồn, trầm lặng
ít nói.
Những ngày tháng như vậy qua đi, kỳ nghỉ hè đã đến, mẹ nói với cô:
- Đến thứ Năm tới mẹ phải đi học tập trung hai tuần, một tuần mới được về một lần, mẹ muốn con đến nhà bà Hoàng ở để bà chăm sóc con.
Cô
vẫn nhớ bà Hoàng, là bà bảo mẫu của cô lúc nhỏ, ở ngay bên cạnh trường
học. Sau khi mẹ sinh cô, công việc rất bận, bà ngoại lại không thể đến
chăm cô, trường học cũng không có nhà trẻ, mẹ phải tìm cho cô một bảo
mẫu, là bà của một học sinh do mẹ dạy.
Nhưng bà Hoàng phải chăm
sóc các cháu của bà, mặc dù chúng không còn bé bỏng phải chăm bẵm bú mớm nhưng cũng không thể không có người lớn quản, vì vậy bà Hoàng không thể đến nhà cô làm bảo mẫu mà mỗi sáng mẹ đưa cô đến nhà bà Hoàng, chiều
hết giờ làm việc lại đón cô về.
Bà Hoàng chăm sóc cô rất tốt, mẹ rất quý bà, ngoài tiền công ra còn thường xuyên biếu bà thêm một chút
tiền và quà cáp. Sau này cô lớn rồi, không cần bảo mẫu trông nữa, mẹ vẫn thỉnh thoảng biếu quà. Có lúc bố mẹ đều phải đưa học sinh về nông thôn
lao động thì cũng để cô ở nhà bà Hoàng.
Nhưng đã rất lâu rồi cô không đến chỗ bà