
có đúng hay không, chỉ là vui đùa mà thôi. . . . . ."
Lúc này, khoảng cách mặt trời mọc chỉ còn mấy phút. . . . . . Nhìn xa đài rất cao, hướng dẫn viên du lịch mang theo đoàn ra ngoài nói, có
ba bốn trăm mét, từ trên thang máy trong suốt tới có thể nhìn thấy phong cảnh trên mặt đất, kiến trúc ở đây đều có chút chìm xuống, mà bầu trời
xanh thẳm giống như một bức họa từ từ triển khai, bày ra ở trước mắt du
khách.
Hướng dẫn viên du lịch tận chức tận trách còn nói câu
chuyện xưa: "Nhìn xa đài, lúc ban đầu xây dựng là vì quân sự cần, đứng
gác ở chỗ này thì binh sĩ đều có thị lực hơn người, bọn họ có thể nhìn
rõ trong phạm vi 1000m. Chuyện xưa cứ xảy ra như vậy. . . . . ." Hướng
dẫn viên du lịch miêu tả thời kỳ chiến tranh sinh động như thật, câu
chuyện tình yêu vừa thấy đã yêu cuối cùng sống chết có nhau.
Tiểu Huệ cũng say sưa ngon lành nghe được, chẳng qua cô có chút nghi ngờ,
cho nên chen vào nói, hỏi hướng dẫn viên du lịch kia: "Nơi cao như vậy
thật có thể nhìn thấy trong phạm vi 1000m sao? Người binh lính kia phải
có ống nhòm chứ?"
Chỉ thấy hướng dẫn viên du lịch lườm cô một
cái, đối với một cô gái không phải trong đoàn còn phá hư không khí,
hướng dẫn viên du lịch rất khó không nghi ngờ cô tới phá hư.
Tiểu Huệ lặng lẽ quay đầu, âm thầm vui vẻ một lát. Chợt nghe thấy giọng nói
của một em gái nhỏ: "Mẹ, chúng ta có ông nhòm, mau lấy ra, con muốn tìm
hoàng tử của con."
Tiểu Huệ có loại cảm giác bị Tiểu Lôi bổ tới,
bây giờ là thế hệ 00, tư tưởng thật là trước không có người sau cũng
không có người, làm cho người ta phục sát đất.
Mẹ đứa bé ôm đứa
bé để giúp bé xem xa hơn, còn dùng lời nói tràn đầy ngây thơ chất phác
hỏi đứa trẻ: "Như thế nào, thấy hoàng tử rồi sao?"
Đứa trẻ hưng phấn kêu: "Thấy được, thấy được, anh ấy dựa vào nơi đó. . . . . ."
Theo ngón tay của bé nhìn sang, chỉ có một mảnh thủy triều. Vì vậy tất cả mọi người đều cười. . . . . .
Đứa trẻ cũng cười theo, tiếp tục hưng phấn hầm hừ: "Mẹ, ah, hoàng tử đang vẽ tranh. . . . . ."
. . . . . .
Bãi biển đồ nữ trang Hoàng Sa, có mấy lữ khách tốp năm tốp ba cùng người
địa phương xuất hiện. Mà lần thứ ba Thiên ca chạy qua địa phương giống
nhau, tối thiểu cùng một người đối mặt ba lượt, lúc này mới dừng lại.
Anh thở hổn hển dở khóc dở cười: Giang Tiểu Huệ, tìm một người lớn sống sờ
sờ như em sao khó như vậy hả. Anh nằm ở trên bờ cát nghỉ ngơi một lát,
chợt thấy có người cách bờ biển rất gần đang vẽ tranh, mặc dù mỗi lần
thủy triều lên đều sẽ bị thủy triều san bằng, nhưng mà bọn họ còn có vẻ
làm không biết mệt.
Tâm niệm Thiên ca vừa động, nhanh chóng đứng dậy.
Có người chạy tới vây xem, bởi vì trên bờ cát khô ráo, có một người trẻ
tuổi đang vẽ khắp nơi, chỉ thấy ngón tay của anh ta cắm thật sâu vào
trong hạt cát, nặng nề viết xuống mấy chữ. Có người gần đó nhìn thoáng
qua, mỉm cười: ơ, lại là một thanh niên lãng mạn.
Chỉ thấy trên bờ cát tái diễn một hàng chữ: Huệ Huệ, đứng lại không được nhúc nhích, anh sắp tìm được em rồi.
Người nhìn thấy có chút dở khóc dở cười: đây coi là lãng mạn cái gì. Nhưng
tin tức này đang truyền ra giữa du khách, có một người trẻ tuổi điên
cuồng, ở khắp trên bờ cát "nhắn lại" tìm một cô gái tên là Huệ Huệ.
Còn có người suy đoán rốt cuộc anh ta có thể tìm được Huệ Huệ hay không đây?
. . . . . .
Cha mẹ cười hỏi đứa trẻ: "Hoàng tử đang vẽ cái gì vậy?"
Đứa trẻ huơ tay múa chân: "Ha ha, không biết nữa, nhưng mà anh ấy vẽ rất
nhiều rất nhiều. . . . . ." Đứa trẻ nhắc lại hai chữ rất nhiều, chính là vì hình dung thật rất nhiều.
Vào lúc này lại có người tới đây
ngắm cảnh, là một người đàn ông trung niên, ông ấy nghe đứa trẻ nói liền cười: "Người bạn nhỏ, con nói ấy là anh đang viết chữ sao?"
. . . . . .
Thiên ca tiếp tục viết và viết, cúi người xuống thỉnh thoảng lại quay đầu lại xem xem bản thân viết gì rồi, nhíu mày cười: không ngờ ca ca như mình
có thể thông minh như vậy, nghĩ ra phương pháp xử lí.
Vậy mà anh
đi được vài bước, chợt có một đôi chân ngăn ở trước mắt của anh, anh
ngẩng đầu lên, giật mình: "Vị tiên sinh này, ông. . . . . ."
Đó
là một người đàn ông cường tráng, ông ấy hiền lành hỏi: "Cậu ở đây tìm
người? Tên Huệ Huệ? Cô ấy ở trên đài bên kia nhìn xa chờ cậu đấy."
Thiên ca kích động luôn miệng nói cảm ơn, chạy đi, nhưng chạy chưa được mấy
bước, anh lại vòng trở lại, ngăn người đàn ông lại: "Là cô ấy bảo ông
đến sao? Cô ấy có còn nói gì hay không."
Người đàn ông kia cười cười: "Cô ấy nói cô ấy chính là Giang Tiểu Huệ."
Nghe xong cái tên này thì Thiên ca hoàn toàn yên tâm, anh nổi lên sức ngựa
chạy và chạy, nghe nói chạy qua hai con đường, ngồi lên thang máy nữa là có thể thấy nhìn xa đài.
Mà anh không biết, sau khi anh chạy đi, dưới ô mặt trời có người ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười.
Thiên ca thật vất vả bỏ qua tất cả nhìn xa đài, người vẫn không có thấy, anh
gần như hỏi tất cả các lữ khách ngắm cảnh trên đài, chỉ có một đôi mẹ
con nói: "Cậu nói Giang Tiểu Huệ à? Cô ấy ở trên bờ cát chờ cậu."
Nhất thời, Thiên ca vỗ trán, đứng ở chỗ cao thực sự có xúc độn