
n. Ít nhất trên tay bọn họ rất sạch sẽ, cũng chỉ là cố gắng làm việc, một không trộm
hai không giành ba không chơi đĩ, quan trọng nhất là, bọn họ sẽ không
hại người. Lão già, bằng không, ông theo tôi tới đó ở vài ngày thử một
chút?"
Kỷ Thiên Hàng nhớ đến, lúc ấy bộ dáng ông cụ tức giận chòm râu đứng thẳng, nói thật, anh không có một chút cảm giác thành tựu. Lúc cùng lão gia tử đối kháng, trước mắt anh cũng chỉ có thể trổ tài cơn
vui vẻ miệng lưỡi nhất thời, hơn nữa anh còn không rõ ràng lắm, kết quả
chọc giận lão gia tử có thể báo ứng ở trên người Huệ Huệ hay không?
B ca ở một khu dân cư cao cấp bên cạnh, ném chìa khóa xe cho Thiên ca, có chút nghi ngờ hỏi một câu: "Thiên ca, tôi với anh cùng đi chứ, đến lúc
đó cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Thiên ca tiêu sái vỗ một cái
bờ vai của anh: "B ca, tôi là đuổi theo cô gái, dẫn anh đi làm đốt đèn
phao à. Còn nữa, thức uống mới mau cập nhật, theo tôi nghĩ thì anh muốn
lười biếng có phải hay không!"
B ca bất đắc dĩ: "Thiên ca, anh rõ là. . . . . . Haizz, đi đường cẩn thận, trong xe có một ít thức ăn còn
có quần áo tắm rửa, đúng rồi, chi phiếu của anh tôi để ở trong ví da màu đen."
Thiên ca nện một quyền ở trên bả vai của anh: "Thanks."
B ca còn muốn khách khí một chút, kết quả anh còn chưa lấy lại tinh thần, đáp lại anh chỉ có khói xe thả ra ở sau xe hơi, Thiên ca đã sớm đi rồi. B ca thở dài: bạn xấu ơi, hoàn toàn có người khác phái liền không có
nhân tính nữa rồi.
. . . . . .
B ca căn cứ theo laptop
Tiểu Huệ cuối cùng cũng tìm thấy địa chỉ IP là một khách sạn ở H thị,
thời điểm Thiên ca chạy đến. Đã là rạng sáng rồi, trong tiệm chỉ có một
người đàn ông trước quầy đang ngủ gà ngủ gật. Thiên ca đi vào, người nọ
mơ mơ màng màng dụi mắt, hỏi anh muốn trọ phải không.
Thiên ca thở một hơi: "Tôi nghe ngóng, nơi này có ở một cô gái họ Giang phải không? Đại khái hai mươi mấy tuổi."
Người đàn ông trên sô pha lập tức phiền não kêu: "Không có không có, chỗ này của tôi cũng không phải là bốt cảnh sát."
Thiên ca hận không thể vung mạnh quả đấm đánh người đàn ông kia dừng lại, chỉ là lý trí khiến anh tỉnh táo lại, anh móc mấy tờ tiền mặt ra, mỉm cười
đưa tới: "Vị huynh đệ này, giúp một chuyện, bà xã tôi vì tức giận tôi mà bỏ đi, nếu không tìm được cô ấy, tôi thật sự sẽ điên mất."
Người đàn ông kia lập tức đổi giọng nói, nhanh chóng thu hồi tiền, cười: "Xem anh cũng là người đàn ông tốt, được rồi, tôi liền giúp anh tra một chút xem sao."
Vào lúc này, điện thoại trước quầy vang lên, hình như
là Room Ser¬vice (phục vụ phòng), chỉ thấy người đàn ông kia đáp mấy
tiếng, sau đó lại từ trong máy vi tính tra xét, lập tức nói: "Tìm được,
có một người gọi là Giang Hoa , 28 tuổi."
"Không phải cô ấy."
"Còn có một, Giang Tiểu Huệ, 25 tuổi."
Thiên ca thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không có lầm. Âm thanh của anh có chút
hưng phấn: "Cô ấy ở gian phòng nào, tôi đi. . . . . ."
Người đàn
ông trên sô pha lắc đầu: "Tối ngày hôm qua cô ấy đã trả phòng rồi, hình
như là hướng bờ biển đi tới, sáng sớm ở đây, mặt trời mọc rất đẹp."
Thiên ca hỏi rõ ràng vị trí bờ biển, liền mở xe chạy tới, một đường đuổi một
đường nghĩ, sau khi gặp lại Huệ Huệ phải nói rõ ràng với cô như thế nào. Thói quen múa mép khua môi của Thiên ca thế nhưng cũng có chút khẩn
trương.
Người đàn ông liếc mắt nhìn phát hiện xe hơi đi xa xa,
lúc này mới thu hồi tầm mắt, đang chuẩn bị gọi điện thoại, chợt thấy một cô gái từ trên cầu thang đi xuống. Ông ta thân thiết hỏi: "Giang tiểu
thư, phải đi ra ngoài sao?"
Chỉ thấy Tiểu Huệ mang một bộ khung
mắt đen, cô nở nụ cười: "Nghe nói cảnh biển buổi sáng ở đặc biệt đẹp,
nên muốn xem một chút."
Người đàn ông kia lại lắc đầu: "Thật ra
thì, buổi sáng ngắm cảnh tốt nhất là nhìn xa đài, liếc nhìn cảnh sắc
khắp thành đều ở đáy mắt, hơn nữa nhìn xa đài bởi vì vị trí cao, còn có
thể cảm thấy mây mù, buổi sáng khi mặt trời lên, chung quanh đều có
nhiều màu sắc khác nhau, cảnh sắc này mới là tuyệt nhất."
Người
đàn ông rất tự nhiên chỉ đường cho Tiểu Huệ, cảm thán phần nhiệt tình
này, Tiểu Huệ nghĩ, đi xem một chút cũng tốt. Tối hôm qua căn bản không
ngủ qua, một mực nghĩ tâm sự, trời còn chưa sáng đã đứng trước cửa sổ
ngắm phong cảnh rồi, thấy mặt trời mọc hơi lộ ra, liền muốn thay vì ở
trong phòng mốc meo, không bằng đi ra xem phong cảnh một chút, không thì thật lãng phí một chuyến ra ngoài xa.
Rốt cuộc để một nam một nữ hướng hai phương hướng khác nhau đi tới, người đàn ông kia mới thở dài
một hơi, vừa kêu: "Haizz, loại chuyện như vậy ngàn vạn đừng để cho tôi
gặp phải lần thứ hai, quá giày vò người."
Có người ngồi ở trong
phòng, ánh mắt xẹt qua hình dán ở trên tường, trong hình có một nam một
nữ, có lúc chỉ có người đàn ông, có lúc chỉ có cô gái, nhưng thống nhất
chính là, bọn họ đều cười, cười rất rực rỡ. Không ngờ anh - Trịnh Nhân
Xuyên cũng có lúc cười rực rỡ thanh xuân như vậy, thật là có điểm khó có thể tin.
Anh nắm chặt hình, vuốt ve cô gái trong hình một cái,
nhỏ giọng hỏi: "Nhiên Nhiên, anh chỉ cùng bọn họ vui đùa một chút thôi