
iểu Huệ chậm rãi ngẩng đầu lên: "Anh cũng ở nơi đây?"
Trịnh Nhaan Xuyên mỉm cười: "Ừ, vừa vặn đến, thuận tiện nghỉ ngơi mấy ngày."
Trên đời này sẽ có chuyện tình trùng hợp như thế sao? Tiểu Huệ nói giỡn một câu: "Không phải là chủ nhiệm cho anh đi đến chứ?"
Thiên ca nắm điện
thoại di động, vừa bảo B ca đem vị trí hiện tại còn có lộ tuyến của Tiểu Huệ gửi qua, vừa mặc áo khoác đi ra cửa.
Lúc này tiếng chuông
phòng khách mãnh liệt, Quả Táo Quân vừa đứng lên không lâu liền điên
cuồng gào thét: "Thiên ca, điện thoại khẩn cấp."
Tay Thiên ca còn đặt ở cái tay cầm cửa, cau mày: "Nói cho người đó biết, tôi không rảnh."
Quả Táo Quân che ống nghe, hạ thấp giọng: "Đối phương tự xưng là cha anh. . . . . ."
Nghe nói như thế, Thiên ca do dự một chút, nhưng vẫn kiên định mở cửa.
Quả Táo Quân bổ sung thêm một câu ở phía sau: "Ông ấy còn nói là về Tiểu Huệ."
Hai tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, một tiếng là mở cửa, một tiếng là đá
cánh cửa. Sau đó Thiên ca thần kỳ ở trước lúc Quả Táo Quân cúp điện
thoại liền đoạt lấy điện thoại, trước tiên kéo thật dài, vẫn kéo dài tới ban công, khép cửa ban công lại mới phóng tâm mở miệng.
Từ ban
công nhìn xuống, Thiên ca có thể nhìn thấy cỗ xe hơi màu đen, còn có
người đàn ông tây trang đứng ở phía ngoài xe hơi. Bên tai nghe được âm
thanh của một người đàn ông trung niên: "Cha nghĩ tốt nhất bây giờ con
nên trở về nhà một chuyến."
Thiên ca lộ ra nụ cười vô sỉ: "Ha ha, lão già, thủ hạ có hỏi ngài tăng tiền lương không? Anh ta vận tận chức
tận trạnh theo sát ở sau mông tôi, thật sự là phải khen thưởng một chút. . . . . ."
"Tiểu tử thúi, ít nói bậy cho cha, cha cho con thời
gian nửa tiếng, nếu như nửa giờ không thấy con, rất tốt, cha không biết
cha sẽ làm ra cái gì."
Thiên ca còn muốn nói điều gì, bên kia đã
đùa quá lố, cúp, anh hung hăng nâng điện thoại lên nghĩ cứ như vậy đập
xuống, chỉ là trong đầu hiện lên một khuôn mặt nữ giận dữ, anh ngượng
ngùng đem điện thoại đàng hoàng thả lại phòng khách.
Tíc tíc, kim phút đi qua một ô nhỏ, hai ô nhỏ, Thiên ca chợt đứng dậy.
Khác với ban đêm mây tía lóe lên ở G thị, H thị càng tĩnh mịch hơn, hay bởi
vì khách sạn vùng ngoại ô đều rời xa trung tâm thành phố, bóng đêm càng
thêm bình thản thuần túy. Tâng cao nhất của khách sạn chỉ là lầu ba, đạp lên cầu thang bằng gỗ sẽ phát ra tiếng “cộc cộc cộc” va chạm, chỉ là
cũng may, hiệu quả cách âm của gian phòng cũng không tệ, buổi tối sẽ
không bởi vì âm thanh này mà lăn lộn khó ngủ.
Mà rất khác biệt là nghỉ ngơi trên lầu chót, sân thượng rộng rãi an trí ô che nắng, cảnh
sắc trên nóc xinh đẹp hoặc giả là trời mưa xuống cũng không sợ, vòng
quanh ở ô che nắng, còn có mấy chiếc võng hai đầu võng được chia ra bắt
tại hai bên vách tường. Võng có chất liệu hình lưới, theo chủ quán nói
rất bền chắc, an toàn có thể tin, vì lấy tín nhiệm của hành khách, bọn
họ còn phái ra người canh giữ khách sạn—— một người đàn ông sức khỏe
cường tráng ở trên lật tới lật lui, dùng sức lay lắc lư.
Sau đó, hành khách càng yên lòng nằm trên đó. Đong đưa trêu đùa và lắc lư, nhàn nhã cùng nhỏ nhẹ kích thích tìm được vui vẻ.
Trịnh Nhân Xuyên ở sau lưng Tiểu Huệ nhẹ giọng hỏi: "Tại sao không đi thử một chút?"
Tiểu Huệ âm thầm le lưỡi, cô quả quyết không đi, kể từ khi còn bé bị Kỷ
Thiên Hàng hãm hại, từ trên bàn đu dây rớt xuống thiếu chút nữa té gãy
chân, cô không dám đặt mình ở địa phương nguy hiểm. Cái võng xem ra mặc
dù chỉ cách một mét, nhưng té xuống cũng sẽ đau.
Trịnh Nhân Xuyên vỗ bả vai của cô một cái, trực tiếp ngồi lên võng, chỉ thấy tay anh ta
cầm hai bên, bàn đu dây này giống như lay động lên, vừa lay động vừa
cười: "Em rất sợ cái đồ vật này? Liền thử một chút cũng không dám?"
Đối mặt với một người đàn ông, còn là đối tượng hẹn hò nửa đường chết non
khiêu khích, Tiểu Huệ nhún vai một cái: "Trời không còn sớm, tôi đi về
nghỉ trước, hôm nay cám ơn anh giúp tôi tìm được người sửa máy tính, còn có khách sạn này."
Trịnh Nhân Xuyên khẽ lắc đầu, lấy điện thoại
di động ra, quay số điện thoại, tiếp thông: "Muốn nghe lúc trước tôi
cùng Kỷ thiếu gia nói gì không?"
Cách anh ta không tới trăm mét,
Tiểu Huệ dừng bước chân, xoay người. Cô hiển nhiên không ngờ cái điện
thoại lạ lẫm này lại là Trịnh Nhân Xuyên, lại nói người đàn ông này rảnh rỗi tức giận có phải hay không, khoảng cách gần như thế gọi điện thoại
gì.
Trịnh Nhân Xuyên từ trên võng nhảy xuống, tự tay vì Tiểu Huệ
kéo một cái ghế ra, rất lịch sự xin cô ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi
mở miệng: "Uống chút gì không? Nơi này có rượu nho mùi vị không tệ, là
gia điình người Nông gia tự mình cất, tuyệt đối tinh khiết thiên nhiên."
"Anh ấy cùng anh nói cái gì?"
Cẩn thận rót rượu nho màu vàng xanh lá đưa đến trước mặt Tiểu Huệ, trên mặt Trịnh Nhân Xuyên dịu dàng có thể nhéo ra nước: "Không uống thử xem
sao?"
Tiểu Huệ liếc anh ta một cái, giọng nói đã có điểm lạnh:
"Xin lỗi, tôi chưa bao giờ cùng người đàn ông xa lạ uống rượu. Mặc kệ
ban ngày hay buổi tối, rượu cồn thêm người đàn ông đều là nhân tố tiềm
ẩn tội phạm."
Trịn