
có học được đấy."
Tiểu Tiết có chút sửng sốt, làm sao nhìn Tiểu Phong Tử cười có điểm quái lạ thế này.
Tiểu Phong Tử cười đến càng chân thành rồi, cậu tuyệt đối sẽ không nói cho
Tiểu Tiết, chuyện xem mắt vừa rồi là do cậu bịa chuyện, nguyên nhân à,
chính cậu biết là được. Dĩ nhiên cậu cũng hi vọng anh rể cố gắng hơn,
không cần phụ công mình tạo cơ hội cho bọn họ.
. . . . . .
Thời điểm Thiên ca chạy đuổi theo, Tiểu Huệ vừa lúc ngồi lên xe taxi, anh tay mắt lanh lẹ mở cửa bên kia ra.
Tài xế quay đầu nhìn bọn họ một cái: "Hai người các người đều là đi khách sạn Quân Viên sao?"
Nhìn khuôn mặt vô sỉ của Kỷ Thiên Hàng, Tiểu Huệ thật muốn một cước đạp anh
xuống. Chỉ là trước mặt người ngoài, cô vẫn khống chế tính khí, ôn tồn
hỏi anh muốn đi nơi nào.
Thiên ca nhếch miệng cười một tiếng: "Cũng giống em."
Tài xế ngầm hiểu, lái xe đi, nghĩ thầm: vậy đại khái là một đôi tiểu tình
nhân giận dỗi đi, đầu năm nay người trẻ tuổi liền yêu mù quáng giày vò
nhau, haizz. . . . . .
Thiên ca tỉ mỉ quan sát trang phục của
Tiểu Huệ, chỉ thấy áo đầm màu vàng nhạt đem vóc người xinh đẹp của cô
làm nổi bật lên. Cổ áo còn mơ hồ có thể nhìn đến sự nghiệp tuyến đầu,
theo đường cong xuống, váy ở trên eo buộc chặt đường cong, bởi vì loại
thiết kế này có thể nhìn eo nhỏ xinh đẹp, mà vào lúc này cô đang ngồi,
đường cong hình chữ S còn lộ rõ. Đuôi váy chỉ tới đầu gối, hai đường
cong nhu hòa bảo dưỡng cặp đùi đẹp cứ như vậy bại lộ ở trong đôi mắt
Thiên ca.
Thiên ca nuốt nước miếng một cái, mỉm cười tiến tới: "Mặc dù đã ôm qua sờ qua, nhưng tận mắt thấy vẫn cảm thấy rất giật mình."
Tiểu Huệ qua loa mà cười một chút: "Đa tạ khích lệ."
Chỉ là một câu nói của cô còn chưa nói hết, trên người liền bị đắp lên một
món áo khoác tây trang nam, lại nghe thấy Thiên ca rống với tài xế: "Sư
phụ, làm phiền ngài dừng lại ở một bên."
Anh cơ hồ là ôm Tiểu Huệ xuống xe, ở trong quá trình này, đầu của anh đụng vài cái trên đầu
taxi, trên ót lưu lại mấy dấu đỏ chứng minh anh có nhiều gấp gáp.
Tiểu Huệ lại một lần nữa bị giật mình, cô hướng về phía Kỷ Thiên Hàng rống:
"Đại ca, anh làm gì vậy, trước công chúng cướp đoạt phụ nữ đàng hoàng là phạm pháp đó!"
Kỷ Thiên Hàng có chút thở không ra hơi, anh đem
cô gái trong ngực hướng lên đứng thẳng một chút, ôm chặt hơn một chút.
Sau đó vô sỉ, cười một tiếng: "Tiểu nha đầu, mấy năm không có ôm, nặng
không ít."
Một bên khóe miệng Tiểu Huệ giơ lên, một cái tay xinh
đẹp theo trên lưng anh đi xuống, đến ngang hông liền hung hăng bấm một
cái: "Lại bắt đầu phạm pháp đúng không?"
Thiên ca ấp úng một
phen, sau đó cả đầu cũng chôn ở giữa cổ gáy Tiểu Huệ, hít một hơi thật
dài: "Quên nói cho em, quần áo em rách."
Tiểu Huệ khinh bỉ nhìn anh một cái: "Bệnh thần kinh, tôi đây quần áo thật tốt. . . . . ."
Thời điểm cô đang nói lời này, bỗng nhiên có cảm giác ngang hông chợt lạnh,
cô còn không kịp phản kháng cái gì, đã nghe được “xoẹt” một tiếng, đó là âm thanh đường cong ngang hông bị kéo mở.
Kỷ Thiên Hàng nhếch miệng cười một tiếng: "Thật rách."
Sau đó “bốp” một tiếng, đó là âm thanh quả đấm hôn lên khuôn mặt sát gần
nhau va chạm; “cộp cộp” hai tiếng, đó là âm thanh giày cao gót chạm đất. . . . . . Tiểu Huệ ở chung cư
ra cửa không tới trăm mét thì có quán bar, Ông chủ là một người đàn ông
có ít tuổi, nghe nói anh ta không uống rượu không hút thuốc lá, người
đàn ông mở quán bar không uống rượu? Điểm này rất ngoài dự đoán của mọi
người.
Tiểu Huệ ở nhà, bất thường, ở nhà Tiểu Huệ một đám người
hẹn gặp tại nơi này tụ hội. Đối với cái lần đầu tiên tụ hội này, Tiểu
Tiết hiển nhiên là rất hưng phấn, cô kéo Tiểu Huệ, Lệ Toa đi thật sớm
chiếm đất.
Vì vậy ba cô gái ngồi chung một chỗ, tự mình điểm một cốc bia lớn.
Vùng đất trên cùng có một sân khấu, một ban nhạc không biết tên đang trình
diễn, một người trong đó ôm đàn ghi-ta, cô gái ngồi ở phía trên chậm rãi hát tình ca. Mà phía dưới thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng bàn luận,
đều ở đây nói hát dễ nghe linh tinh.
Tiểu Tiết lại từ từ đến bên cạnh Tiểu Huệ, một cái tay ở trên bả vai Tiểu Huệ sờ tới sờ lui, cười rất bỉ ổi.
Tiểu Huệ “bốp” một tiếng đánh bay tay cô: "Tiết đại tiểu thư, nếu như thân
thể cô ngứa ngáy rồi, tôi không ngại giúp cô thả lỏng gân cốt."
Lời vừa nói ra, Tiểu Tiết lập tức đem cái mông lấy ra, quấn lấy Lệ Toa.
Không ngờ cô vừa đụng, Lệ Toa tay trơn. . . . . . Sau đó xuất hiện một cái
chai bia rượu lớn trên mặt đất tình cảnh "Rực rỡ nở rộ", còn có bọt bia
màu trắng dưới chân lan tràn quang cảnh tráng lệ.
Hai tay Tiểu Tiết giơ lên cao, nhỏ giọng kêu: "Tôi cái gì cũng không làm."
Tiểu Huệ cùng Lệ Toa liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "May mà cô
không hề làm gì cả." Nói xong hai người cùng nhau cười phá lên.
Tiểu Tiết thẳng cổ: "Hai người các người có ý tứ gì?"
Trong thời gian này Tiểu Phong Tử tiến vào, cậu nhìn tàn cuộc trên đất còn có nét mặt của ba cô gái, đại khái hiểu được thủ lĩnh gây họa rốt cuộc là
ai. Khóe miệng cậu khẽ nâng lên, ngăn lại phục vụ đang muốn chạy tới
trước đem bồi thường kết