
phải thông báo cho thiên hạ biết Tái Chư
Cát nàng làm việc bất lực để Lãnh Phi chạy thoát. Hắn giống như một yêu ma ở mọi lúc mọi nơi đều
có thể động sát tâm muốn giết người.
Nếu hắn thoát ra thạch
thất này nàng không dám tưởng tượng bao nhiêu người trong Ỷ Hồng viện có thể sống
sót, lòng nàng hiểu rõ một khi công lực của hắn khôi phục
hoàn toàn, thạch thất này căn bản không thể giữ được hắn, chỉ cần một chưởng hắn
cũng có thể phá vỡ gian phòng, đến lúc đó tiếng nổ sẽ làm vô số người vô tội
xung quanh bị chết.
Điều may mắn duy nhất là hắn sẽ không giết nàng.
“Ta đi gọi người chuẩn bị quần áo, ít nhất có thể dụ tên thủ
vệ rời khỏi, sau đó sẽ lấy kiếm cho
ngươi.” Vô Song thở dốc nói nhỏ.
“Ngươi có ý đồ gì?” Nàng rất khôn khéo gian xảo hắn không thể
không đề phòng.
“Ta đâu dám, cái mạng nhỏ của ta vẫn còn nằm trong tay ngươi
mà”. Vô Song cười cười. Nam nhân này thật sự không chút lơi lỏng , lúc nào toàn
thân cũng cảnh giác giống như dã thú đang rình mồi .
“Ta khuyên ngươi từ bỏ
ý định muốn chạy trốn, nếu không ta sẽ khiến tất cả người trong Ỷ Hồng viện thay ngươi chôn cùng. “ Lãnh Phi nhẹ giọng nói, khiến cho sống lưng
nàng lạnh giá. “Nghe rõ không?”
“Ngươi hét bên tai ta làm sao nghe không rõ?” Vô Song giận dữ,
không biết từ khi nào Kiếm Ma cũng học được bộ dạng uy hiếm người khác.
“Ta có thói quen tự thể nghiệm, nếu đã nói ra thì bằng mọi
cách phải thực hiện, nên bây giờ ta đi giải quyết đây”. Nhìn thấy Lãnh Phi nhảy
xuống giường Vô Song sợ hãi lập tức ôm chặt thắt lưng hắn.
“Để ta đi, ngươi đừng làm bậy” Lãnh Phi gầm nhẹ.
Vô Song nghĩ không nên khiêu khích hắn! Không lẽ nàng đã
quên người này vốn cuồng ngạo không câu nệ, giết người như rơm rạ sao?.
“Lần này ta tha cho ngươi, tốt nhất không có lần sau” Lãnh
Phi không thể tin thân thể mình lại mẫn cảm như vậy, vừa bị nàng chạm vào lập tức
có phản ứng. Giây phút này hắn không muốn giết người nữa, chỉ muốn cùng nàng
triền miên.
Chạm đến đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Phi, ánh mắt của hắn lúc
này trở nên âm trầm giống như hai tia lửa bắn thẳng vào mắt nàng. Vô Song kinh sợ nhanh chóng đẩy hắn ra “ Ngừng tay có người
đang chờ bên ngoài”
“Cứ để hắn chờ” Lãnh
Phi xoay người một cái lập tức Vô Song
đã rơi vào ngực hắn.
“Lãnh Phi! Ai nha, đừng
làm trên giường máu chảy tùm lum ghê lắm” Vô Song cố tránh né Lãnh Phi đang điên cuồng cắn cắn vào
gáy nàng.
Khi Lãnh Phi muốn giết
người giống như dã thú mà khi động tình
cũng giống dã thú.
“Trước hết chúng ta rời khỏi đây được không? Ta muốn ói quá”
Âm thanh nũng nịu thoát ra từ miệng Vô
Song làm cho bản thân nàng cũng không dám tin.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu ngoan ngoãn để nói
với một nam nhân, theo lý thuyết sẽ khiến nàng nổi da gà, nhưng Vô Song lại cảm
thấy đó là một chuyện hết sức tự nhiên.
Lãnh Phi ngước đôi mắt như hai ngọn lửa lên nhìn nàng.
Một lúc lâu không ai nói chuyện cho đến khi giọng nói của
tên thủ vệ truyền đến.
“Ta đi vào”
“Đừng vào đây” Vô Song la to nhảy xuống giường chạy đến cạnh
cửa kéo chốt cơ quan, cửa đá hạ xuống lộ ra một lổ nhỏ khoảng chừng bằng ngón
tay.
“Nghe đây, ta cần hai bộ y phục sạch sẽ, hãy nhanh đi chuẩn
bị” Nàng hướng về lổ nhỏ để tên thủ vệ có thể nghe rõ hơn.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì?” Tên thủ vệ hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi nhiều chuyện quá” Ngữ khí lạnh nhạt của Vô Song mặc
dù không giận dữ nhưng không kém phần uy nghiêm.
“Dạ, Kinh Nhị” Thủ vệ
nhanh chóng rời đi.
Vô Song buông tay ra đóng lỗ nhỏ lại.
“Bây giờ chúng ta tiếp tục” Không biết từ khi nào Lãnh Phi
đã đứng sau lưng xoay người nàng lại,
hai tay đặt lên vòng eo ôm chặt lấy nàng.
Vô Song còn chưa kịp phản ứng, miệng đã bị hắn đoạt lấy,
thân thể nàng cảm nhận “lửa nóng” cứng rắn
giữa hai chân hắn đang cương lên.
Nàng thường ra vào kĩ viện sao lại không biết nơi phía dưới của nam nhân đại biểu cho điều gì. ? Trong
lòng nàng bồn chồn vừa có chút bất an vừa có tia chờ mong.
Trong giây phút đang chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt của
Lãnh Phi, bỗng nhiên thân hình Vô Song bị nhấc bỗng lên . Hắn ôm lấy nàng hướng về phía giường ,động
tác thật vội vã giống như chờ thêm một khắc cũng dư thừa.
Nàng thầm nghĩ có lẽ mình điên thật rồi mới muốn hắn ôm chặt
lấy.
Nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt khiến Lãnh Phi và Vô Song
có cảm tưởng như mình đang nằm trên ngọn núi lửa với nham thạch đang sôi sùng sục. Hai người họ đang bơi trong bể dục vọng, thân
mật triền miên, nếu không có tiếng đập cửa lần thứ hai vang lên, Vô Song nghĩ
nàng sẽ bị hắn ăn không còn xương cốt.
“Kinh Nhị ta đã mang y phục tới” Tiếng gõ cửa ngăn lại động
tác kế tiếp của Lãnh Phi.
Vô Song như bừng tỉnh, ánh mắt linh hoạt hé mở” Tốt lắm trước
hết chúng ta hãy rời khỏi nơi này” Gió lạnh thổi qua thân thể trần trụi đã gọi
về lý trí bị thất lạc của nàng.
Vô Song vội vàng tránh hắn đi đến cửa ấn vào khối đá phía dưới lộ ra một đường
hầm hẹp dài khoảng chừng nửa thước.
Từ bên ngoài không nhìn thấy cảnh vật bên trong, chỉ có thể nhìn đến chân.
“Đưa cho ta” Nàng nhanh chóng đóng cửa lại để