
ng như sắt thép kiềm chế, cổ
bị kéo lại quay về phía hắn, lưng bị kéo áp sát vào lồng ngực cường tráng của hắn.
“Đối với ngươi thật sự một khắc cũng không thể lơi lỏng”.
Nữ nhân cũng có thể thông minh, dũng cảm, kiên cường giống
nam nhân, đồng thời lại có vẻ nữ tính mềm mại yếu đuối, nàng không hổ danh là
Tái Chư Cát.
Chẳng qua thời gian chỉ trong chớp mắt.
“Buông ta ra, ngươi là tên ác ma”. Lời vừa thoát ra từ miệng
Vô Song, bàn tay đang kiềm chế cổ nàng chợt tăng thêm sức, cả người nàng bị hơi
thở nguy hiểm của hắn bao phủ.
“Ta đúng là một ác ma, không phải chính ngươi gọi ta đến
sao?”
“Ngươi muốn như thế nào?” Nàng bị bắt ngẩng đầu lên nhìn hắn,
gương mặt câu hồn đoạt phách xinh đẹp của Lãnh Phi nở nụ cười quỷ dị yêu mị, vẻ
tươi cười ngập đầy đáy mắt.
“Một khi ngươi đã dụ ta tới Tô Châu thì phải trả một cái giá
nào đó”.
“Tiền hay bảo vật? Ra giá của ngươi đi!” Nàng dựa vào bản
năng đàm phán của thương nhân hỏi hắn.
“Ngươi nghĩ ta sẽ để những vật phàm tục đó trong mắt?”
“Chờ đến lúc ngươi bị đói sắp chết, coi ngươi có thể nói
chúng là vật phàm tục không?” Vô Song thầm nghĩ cái loại công tử con nhà giàu
này làm sao có thể biết nghèo khổ là gì.
Tiếng phập phồng trong ngực cùng tiếng cười cuồng dã tà mị của
Lãnh Phi từ phía sau truyền đến, đây là lần đầu tiên Vô Song nghe thấy tiếng cười
của hắn, hùng hậu mạnh mẽ, nàng có cảm giác lỗ tai mình sắp bị phá vỡ.
Trong giây lát hắn ngừng cười, bàn tay như sắt thép kiềm chế
gương mặt trắng nõn của nàng, nâng cằm nàng lên, khiến cho hai mắt nàng cùng
hai mắt hắn giao nhau.
“Ta phát hiện còn có phương pháp khác thú vị hơn việc giết
ngươi” Lãnh Phi thật sâu nhìn chăm chú Vô Song, nàng cảm thấy mình bị hai con
ngươi màu đen của hắn hấp dẫn, giống như đang bị cuốn vào một cơn lốc xoáy.
Vô Song cười lạnh, cố gắng áp chế tâm trạng sợ hãi của mình
“Thì ra các hạ muốn thân thể của ta?” Nàng không nghĩ hắn thiếu nữ nhân.
“Thân thể của nữ nhân ta không hiếm lạ”.
Nói đúng ra, nhà hắn có tiền có thế, vô số nữ nhân tự động
dâng đến cửa, hắn căn bản không cần phí
sức.
“Ta muốn trái tim ngươi phải thần phục ta”.
Miệng của nàng một lần nữa bị hắn điên cuồng chiếm đoạt.
Nếu như ngoài cửa không có người lên tiếng hỏi, chỉ sợ nàng
đã bị hắn ăn sạch. Vô Song cảm thấy vô
cùng nguy hiểm, cho dù võ công không bị phong toả nàng cũng không thể nào chống lại ánh mắt câu
hồn lạnh lùng diễm lệ của Lãnh Phi đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt đó khiến
hai chân nàng mềm nhũn khi bị hắn ôm lấy.
Lúc này quần áo cả hai đều không chỉnh tề, nếu thủ vệ tiến
vào nhìn thấy cho dù nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Hiện tại đã canh hai cũng không còn sớm. Thủ vệ gác cửa bắt
đầu hoài nghi, hắn mơ hồ nghe được tiếng động bên trong nhưng bởi vì cửa thạch thất quá kiên cố và kín vô cùng, mặc dù
hắn nghe thấy tiếng động cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
“Bằng mọi cách ngươi phải gọi hắn mở cửa” . Lúc này vạt áo rộng
của Lãnh Phi mở ra để lộ vòm ngực màu đồng rắn chắc ai nhìn thấy cũng phải chảy
nước miếng.
Vô Song đẩy hắn ra “ Chậm đã, không lẽ chúng ta đi ra ngoài
như thế này, tốt xấu gì trước hết cũng phải thay quần áo sạch sẽ. Vẻ ngoài rất quan trọng”
“Ngươi kêu thủ vệ đưa y phục vào đây còn ta đi tìm thanh kiếm”. Kiếm Ma mà không có kiếm khi muốn giết người
chẳng lẽ phải dùng tay.
“Nhưng chỉ một mình ta biết Ngân kiếm dấu ở đâu” Vô Song có lòng tốt nói cho hắn biết. Lãnh Phi, ngươi tưởng ta sẽ để ngươi đi lấy
kiếm?”
Lãnh phi nghĩ thầm, nữ nhân này không có sự dẻo miệng thường
thấy của các cô nương hoặc vẻ thẹn thùng
của thiên kim tiểu thư, cũng không phải
cô nương đẹp nhất hắn từng gặp qua, nhưng nàng có nét độc đáo riêng, mỗi hành động
giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tự tin, mà điểm quan trọng nhất chính là nàng
không sợ hắn, ngay cả khi ở trong tay hắn còn
giảo hoạt nghĩ kế chạy trốn.
Người bình thường khi lâm vào phút giây sống chết đều tỏ vẻ
đau khổ cầu xin tha mạng, các nữ nhân thì mặt mày tái mét, còn nam nhân thì tè
cả ra quần, nàng chẳng những không sợ còn
dám trừng mắt nhìn hắn.
Với sát ý lãnh liệt , chỉ cần hắn liếc một cái nữ nhân không
dám nhìn thẳng sơ hãi rụt đầu giống như lá vàng rơi trong gió, ngay cả những cô
nương bị thị tẩm cũng không dám nhìn mặt hắn, những người gặp qua diện mạo thật
của hắn không có mấy người sống sót vì đó là điều kiêng kị,mà nàng không những
chạm vào người hắn còn hôn hắn.
Khát vọng muốn có được nàng dâng trào như thác lũ chảy qua
toàn thân, hắn không nghĩ nhiều đoạt lấy nụ hôn của nàng, không ngừng chà xát
khiến đôi môi như hai cánh hoa càng thêm đỏ ửng.
“A..dừng lại, có người chờ bên ngoài”. Vô Song nhanh chóng đẩy hắn ra . Tên nam nhân
này thật ngông cuồng e rằng không coi lễ nghi đạo đức vào đâu cả, hoàn toàn làm
theo ý mình giống như khi hắn giết người vậy.
Bị nàng cự tuyệt , ánh mắt của Lãnh Phi trầm xuống “Để ta đi giết tên thủ vệ phá đám ” Vừa dứt lời
hắn liền nhảy xuống giường.
“Chậm đã” Vô Song kéo áo hắn lại. “ Đừng nên giết hắn”
Làm như vậy không