
ng lần thứ hai chụp lên, tùy ý cắn nuốt cánh môi mềm
của cô. Dần dần, hắn dường như chưa thỏa sự đụng chạm môi cùng môi này,
càng tăng cường chiếm đoạt, mạnh mẽ khiêu mở hàm răng của cô. Lửa nóng
từ lưỡi, môi như dấy lên trong khoang miệng cô một đợt sóng ngầm, như
mời gọi, khiêu khích lưỡi đinh hương của cô nhẹ nhàng phối hợp cùng hắn.
Bắt đầu thì như trừng phạt nhưng dần dần chuyển thành sự khát vọng chiếm đoạt, bàn tay to của người đàn ông càng thêm nhu tình, không ngừng di
động trên thân thể lả lướt, trẻ trung của Mạch Khê.
Hàng lông mi Mạch Khê nhẹ nhàng phát run, khuôn mặt cô lộ ra vẻ sợ hãi.
Đôi môi tái nhợt của cô không thể khống chế được run rẩy. Nhưng mà cô
vẫn không nhúc nhích, giống như một con búp bê, không có sinh mệnh mà
mặc ý cho người khác an bài.
Cô đã từng mơ ước về nhiều chuyện tốt đẹp. Chẳng hạn như dưới ánh mặt
trời sau giờ ngọ, cô bất ngờ gặp được một người con trai anh tuấn, hai
người yêu nhau, người ấy đối với cô yêu thương hết mực, mà cô, cũng cam
tâm tình nguyện dâng hiến nụ hôn đầu cùng đêm đầu tiên.
Nhưng sự thật lại khắc nghiệt, tàn nhẫn phá nát hoàn toàn.
Đêm đầu tiên của cô là do người đàn ông trước mặt cường bạo mà chiếm đoạt.
Nụ hôn đầu tiên của cô cũng là chính người đàn ông này cưỡng ép lấy đi.
Mà người đàn ông này, trên danh nghĩa là cha cô, là người giám hộ của cô.
Dường như phát hiện được sự kinh
hãi của Mạch Khê, Lôi Dận rốt cục cũng chịu buông cô ra, ngón tay miết
dọc theo phiến môi mềm mại rồi lại trượt xuống cần cổ mịn màng, tinh tế
của cô. Cái vuốt ve này thực dịu dàng mang đầy vẻ nhu tình.
"Tôi làm cô rất sợ hãi?"
Đôi mắt Mạch Khê mang theo tầng nước mơ hồ, dường như chân trời chỉ còn
là chấm sáng nhỏ, mỏng manh ngưng đọng trước mắt. Cô tuy rằng không trả
lời, nhưng thân thể run rẩy nhè nhẹ lại ít nhiều lộ ra sự sợ hãi.
Cô sợ người đàn ông này!
Nhất là giờ phút này ngồi ở bên cạnh hắn, trên thân thể lại có cảm giác đau đớn như bị xé rách lần thứ hai lại quét đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô bị ngón tay thon dài của người đàn ông nâng lên.
"Aiz… ở bên cạnh tôi, cũng đừng hòng rời đi." Giọng nói của hắn bình
tĩnh như nước, nhưng lại không mất đi cường thế, "Tôi nói rồi, phải nghe lời mới có thể vui vẻ, hiểu chưa?"
Lời nói của người đàn ông tựa như cây roi hung hăng quật nát cõi lòng
Mạch Khê. Lấy tất cả sự quật cường cùng kiêu ngạo, cô rốt cục có ý định
phản kháng. Cô nâng ánh mắt dũng cảm chống lại cái nhìn băng lãnh của
Lôi Dận.
"Tôi chỉ thầm nghĩ muốn có cuộc sống bình thường.”
Lôi Dận nghe vậy, như là có chút buồn cười lời nói của cô, môi hơi hơi cong, ánh mắt thản nhiên giương lên.
"Đối với cuộc sống hiện tại cô không hài lòng?"
Mạch Khê đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đẹp lộ dũng khí kiên cường.
"Tôi, chẳng qua chỉ giống như một con rối gỗ, ăn cái gì, mặc cái gì,
ngồi loại xe gì, thậm chí thời gian giao lưu cùng bạn, tất cả đều không
do tôi quyết định…" Cô thở gấp, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt âm tình bất định của Lôi Dận.
"Tôi… tôi chỉ nghĩ muốn làm con gái nuôi của ông!”
Cô nói một câu nhưng trong lòng thực sợ hãi. Cô phải chấm dứt! Phải chấm dứt loại quan hệ mập mờ này cùng cha nuôi.
Trong không khí, lướt qua hơi vẻ bất an, hiện lên một tia phiêu du ở hai người.
Mạch Khê như một chiến sĩ dũng cảm đứng ở nơi đó, đôi mắt đẹp mang vẻ phản kháng rõ ràng cùng mãnh liệt.
Lôi Dận đứng dậy, sự phản kháng trong mắt cô dần chuyển hóa thành sự cảnh giác. Cô theo bản năng lui về phía sau.
Hắn không chút hoang mang khi đến gần cô, từng bước một, ổn trọng, bóng
dáng cao lớn dần dần bao phủ lấy cô, cho đến khi… cô rốt cuộc không thể
trốn chạy. Phía sau lưng bị bắt buộc dựa lên mặt tường lạnh như băng,
Mạch Khê không hiểu sao chính mình thực hồi hộp, không biết vì sao, cô
cảm thấy lòng mình rộn rạo, nhất là khi bị hơi thở của hắn hoàn toàn bao vây .
"Thầm nghĩ làm con gái của tôi?"
Lôi Dận ôm lấy nàng, bên môi mỉm cười, ngoài ý muốn liền cúi đầu, bỗng
nhiên hôn lên đôi môi non mềm của cô, tinh tế nhấm nháp vị ngọt, thơm
ngát kia. Hắn phát hiện, môi của cô như thuốc phiện làm hắn lưu luyến
không thôi.
“Ưm. . . . . . Đừng. . . . . . "
Mạch Khê kinh hãi, trong lòng bất an cùng xao động lại khiến cho cô
liều mạng lắc đầu kháng cự. Cô rốt cục ý thức được căn phòng này rất im lặng, ban đêm quá thâm sâu, có chút… quá mức ái muội.
Lôi Dận như không để ý sự giãy dụa của cô, bá đạo lấy bàn tay to cố trụ
đầu cô, thừa dịp lúc cô nói chuyện, đầu lưỡi xâm lấn vào miệng anh đào
nhỏ nhắn, ấm áp; đảo lượn bốn phía dụ hoặc cái lưỡi đinh hương mềm mại
của cô, dùng sức hút lấy hương thơm trong miệng cô, hấp thu những mật
ngọt thanh tân của cô, khiến cô chỉ có thể bất lực mà lại mê man thì
thào ngâm khẽ.
Tim Mạch Khê đột nhiên đập nhanh hơn, miệng nói không rõ lời: "Cha nuôi. . . . . . Chúng ta, chúng ta không thể như vậy . . . . . . "
Lời cầu của cô lại càng làm Lôi Dận xâm chiếm thêm mạnh mẽ.
"Tôi thích phản ứng nhanh nhạy của thân mình cô.”
Bên môi hắn cong lên lộ ra một tia ám muội, hôn bên tai cô, phả ra hơi