
thở ấm áp, "Nuôi cô mười năm chỉ đơn giản để cô làm con gái tôi? Từ hôm
nay trở đi, tôi sẽ dạy cô làm như thế nào để thành người phụ nữ của
tôi!”
Lời nói lạnh lùng, rõ ràng thể hiện ham muốn giữ lấy, không chút nào che lấp ở trước mặt cô. Bàn tay to chậm rãi di chuyển ở trên người cô,
không kiêng dè, quần áo trên người cô từng cái từng cái tuột ra lộ ra
từng mảng da thịt.
Trong lòng Mạch Khê chợt lạnh lẽo, ánh mắt nóng cháy của cha nuôi lại
như là bùa chú bao vây lấy cô, thân mình bất an mà chiều ý vặn vẹo,
nhưng ý thức còn sót lại khiến cho cô không ngừng né tránh.
Nhận thấy được biểu hiện ẩn nhẫn khó hiểu của cô mà phản ứng của cô lại
hơi có vẻ trúc trắc, khóe miệng Lôi Dận khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh như
băng lại hiện lên vẻ dị thường sâu sa.
Thân mình Mạch Khê tuyệt đẹp, da thịt trắng nõn mà lại phiếm hồng, hai nụ hoa đứng thẳng ngạo nghễ, cái bụng trơn phẳng.
Trong đầu Lôi Dận đột nhiên thoáng hiện dung nhan kia, rồi lại nhìn đến
thân thể mềm mại của Mạch Khê, rõ ràng trong ánh mắt có biến đổi. Dưới
bụng bỗng nhiên căng trướng, không thể áp chế dục niệm của chính mình,
hắn thô bạo kéo thân thể mềm mại lại, một phen túm lấy khuỷu tay cô, bá
đạo tiến lên, cường hãn mà che lại đôi môi anh đào run rẩy của cô.
"Ưm…" Mạch Khê bất lực đá động hai chân toan đẩy hắn ra.
Hơi thở nóng cháy của cha nuôi bao lấy miệng cô, làm cô hô hấp thực khó
khăn! Càng làm cô sợ hãi hơn chính là, nụ hôn của hắn thế nhưng dường
như mang theo một tia ám muội, kỳ dị làm lý trí của cô lay động.
“Tôi…tôi không muốn quan hệ loạn luân như vậy!”. Cô dãy giụa, lạnh lùng nói.
Người Lôi Dận căng cứng, ánh mắt trở nên sắc bén mà rét lạnh, tâm tư
trầm lặng đều giấu sau ánh mắt sâu thẳm: "Cô muốn gì tôi đều có thể cho
cô, chỉ có một điều kiện …chính là ngoan ngoãn nghe lời cho tôi!”
Hắn lãnh khốc nói giống như núi lửa bùng nổ, hắn lại cúi xuống hôn cô,
hung hăng thâm nhập miệng lưỡi cô, cuồng dã mà giày xéo cánh môi cô.
Đột nhiên trong không gian, chỉ nghe thấy "Toạc…" một tiếng.
Quần áo còn lại trên người Mạch Khê bị hắn một phen xả ra.
Cô nhìn chính thân thể mình mà run rẩy, cả người hoàn toàn lộ ra bên ngoài, cũng hoàn toàn lọt vào ánh mắt thâm sâu của hắn.
Lôi Dận nhìn chằm chằm vào mắt của cô. Ý muốn xâm chiếm cùng dục niệm
không chút nào che giấu. Chính như thế này giống với hoàn cảnh đêm đó
hắn mạnh mẽ ép buộc cô, chuẩn bị hung hăng mà cường bạo cô.
"Không …"
Tim Mạch Khê đập mạnh cùng loạn nhịp, một lát sau, rốt cục cũng đã tỉnh táo lại, ý thức được điều làm mình sợ hãi đang gần đến.
Lôi Dận nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt có đến mười phần ý băng lãnh: "Giá trị sinh tồn duy nhất của cô là để tôi phát tiết.”
Nói xong, hắn liền cúi mặt xuống, cuồng dã hôn qua cần cổ trắng nõn của cô, bàn tay to thô lỗ chụp lên bầu ngực đẫy đà, tàn nhẫn mà tra tấn cô
theo cách thức chưa bao giờ có. Hắn hài lòng cảm thụ nụ hoa chúm chím
ngạo nghễ đứng thẳng trong lòng bàn tay.
Sự tuyệt vọng tột bậc cùng một loại cảm giác không tên kích thích toàn
bộ giác quan Mạch Khê. Cô rất sợ loại cảm giác này, loại cảm giác này
tựa như một sức mạnh khổng lồ nhấn chìm cô.
Thân thể mềm mại, trắng nõn của dưới ánh đèn lại càng thêm phần mê người, mị hoặc.
"Cha nuôi. . . . . .”
"Bé con, sao gọi tôi, như vậy làm tôi càng muốn… giữ lấy cô thật chặt! " Đôi mắt Lôi Dận chìm trong dục niệm lại càng trở nên thâm sâu. Bàn tay
to cũng khó kiềm chế tham lam đi xuống một đường.
"Ông. . . . . . Dừng tay!" Mạch Khê kinh hô, hai gò má ửng hồng, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Đừng nhúc nhích !” Hai tay Lôi Dận mạnh mẽ ôm lấy cô càng chặt hơn,
dường như làm cô không thể động đậy: "Con gái của tôi, thả lỏng đi, nếu
không cô chỉ càng cảm thấy đau… " Hắn lại hôn lên cổ trắng noãn của cô,
thô bạo như tuyên cáo, như trừng phạt, ngón tay thon dài bắt đầu thuần
thục mà chu du trên cơ thể cô. Cô lúc này giống như là con mồi của hắn
vậy.
Toàn thân hắn mặc dù tỏa ra luồng băng lãnh, nhưng không tàn nhẫn giống
hai lần trước. Lần này dường như là một phương thức mới, là nhấm nháp,
tận hưởng.
Mạch Khê cảm thấy trong cơ thể đang dâng lên một cỗ sóng nhiệt, cô không hiểu đây là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy thật xa lạ mà lại rất sợ
hãi, thân thể không tự chủ được mà nâng lên theo sự dụ hoặc của ngón tay hắn.
Hắn thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức đoạt lấy cả lý trí của cô.
“ Đừng như vậy. . . . . . Cha nuôi. . . . . . Cầu người. . . . . . "
Mạch Khê nhìn hắn, đôi mắt sáng trong như ngọc lưu ly đã tràn ngập ý
thống thiết cầu xin. Cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên cô tuyệt vọng
mà cầu xin, là vì cô cảm thấy lý trí cô sắp tách rời khỏi thân thể, quan trọng hơn là, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được vật nam tính của cha
nuôi đang vận sức chờ hoạt động.
Ánh mắt điềm đạm, đáng yêu như vậy, có thể dễ dàng làm mềm lòng ngay cả
những người có trái tim sắt đá, nhưng là, ngoại trừ Lôi Dận! Hắn hiện
tại là đang cưỡng ép cô.
“Cầu xin tôi? Trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể thỏa mãn hết thảy ý nguyện của cô." Lôi Dận lạn