
g hoảng hốt. Đối với
chuyện ngoài ý muốn khi Diesfeld bị mù, hắn cũng không cảm thấy có chút
thất vọng nào, biểu cảm lại càng thêm bình tĩnh, thâm thúy.
Diesfeld cẩn thận nhớ lại, "Sa Ước...Sa Ước, à, nhớ rồi, viên quản gia
đó à, nhớ rõ nhớ rõ. Ông ta rất trung thành và tận tâm với Lôi tiên
sinh, ông ta hầu hạ bên cạnh cha cậu hai mươi năm. Muốn kể về người này
thì một ngày một đêm cũng không xong. Tóm lại, cha cậu cực kỳ tin tưởng
ông ta, còn ông ta thì chưa bao giờ khiến cha cậu thất vọng. Những
chuyện của công ty, chẳng những ông ta có thể làm tốt mà còn có ý kiến
tham mưu rất tốt. Dần dần, thậm chí cha cậu còn giao hết việc công ty
cho ông ta. Tuy rằng ông ta có xuất thân là quản gia nhưng năng lực làm
việc thì không thua kém gì nhân viên cao cấp của công ty này. Trong công ty có mấy người đã từng gặp Sa Ước đều nói rằng ông ta là anh em với
Lôi tiên sinh, nguyên nhân là chẳng những nhìn hai người rất giống nhau
mà ngay cả phương thức xử lý công việc cũng giống nhau. Quan trọng nhất
là, lão quản gia này còn có trái tim rất sâu sắc, ngày nào cũng cười nói vui vẻ. Đáng tiếc, nhiều năm như vậy, Sa Ước chắc cũng đã mất rồi."
Lôi Dận nghe thấy vậy thì nhẹ nhàng cười, "Bác Diesfeld, cám ơn bác có
thể đến đây hôm nay. Kenny, tôi đã chuẩn bị khách sạn cho hai người ở
lại, giờ cứ về nghỉ ngơi trước đi, người của tôi sẽ bảo vệ cho hai
người."
Kenny có thể đoán được tình hình lúc này, chần chừ một chút rồi thấp giọng nói: "Lôi tiên sinh, tôi muốn ở lại giúp ngài."
"Chăm sóc tốt cho cha cậu đã là giúp tôi rồi, cứ về đi." Lôi Dận ra lệnh.
Kenny đành phải gật đầu, đưa cha rời khỏi đó.
Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc. Rốt cục là có chuyện gì,
lúc thì là Lôi lão gia, lúc lại là Sa Ước. Ánh mắt họ đều dừng trên Lôi
Dận, tò mò không biết trong ‘hồ lô’ của hắn có gì nữa.
"Lôi Dận, mày làm loạn thế đã đủ chưa?" Lôi lão gia tức giận nói, "Mày
muốn kể cho mọi người một chuyện xưa? Tìm một lão cổ đông cũ của công ty để chứng minh tao không phải cha mày ư? Thật sự là buồn cười! Lời
Diesfeld nói vừa rồi mọi người đều nghe thấy, tuy rằng mắt ông ta không
thấy nhưng vẫn có thể nghe được. Ông ta sẽ không dễ quên đến mức giọng
nói của tao mà cũng không phân biệt được!"
Cảnh trưởng Cain cau mày, "Lôi Dận, đến tột cùng là cậu đang làm cái quỷ gì thế?"
Đáy mắt Lôi Dận ẩn một vẻ châm chọc, "Ông yên tâm, chuyện này còn phấn
khích hơn nữa. Bởi vì ông ấy đã nói đến chuyện của hơn ba mươi năm
trước, à, không, nói đúng ra thì so với ba mươi năm còn nhiều hơn. Trong một thời gian dài như vậy mà tỉ mỉ lập kế hoạch, đương nhiên cần sức
lực cực lớn mới có thể được thấy kết cục!"
Lôi lão gia vung tay lên, "Lôi Dận, trong mắt tao mày chỉ là đang quấy rối mà thôi!"
Lôi Dận hừ lạnh, khi nhìn lại về phía các cổ đông thì giọng nói cực kỳ kiên quyết...
"Nếu không gặp được Diesfeld, trong lòng tôi vẫn còn mối nghi vấn. Có
điều, nếu người trước mặt đây đúng là Sa Ước, như vậy những người làm
già sao lại không biết? Sau khi ông ta ngồi ở vị trị trong ban quản trị, sao lại có thể thuận lợi như vậy? Đến giờ thì mọi chuyện đều đã rõ!"
Đôi mắt lạnh lẽo của hắn lóe ra ánh nhìn vô cùng sắc bén...
"Chính như Diesfeld đã nói, Sa Ước là quản gia đắc lực nhất của cha tôi, luôn chăm lo cho chuyện ăn uống cũng như sinh hoạt hằng ngày, còn có
thể nghiễm nhiên xử lý công việc của công ty. Có lẽ có một việc mọi
người không rõ ràng cho lắm, nhưng qua điều tra, tôi mới biết được, ông
nội tôi lúc trước cũng không phải chỉ có mình cha tôi là con. Trước cha
tôi còn có một người anh trai, tình cảm giữa hai người rất sâu sắc. Chỉ
thật đáng tiếc, bác cả đoản mệnh, tuổi còn trẻ mà đã qua đời. Từ đó về
sau, cha tôi có một thói quen là tất cả những người ông thuê, thậm chí
là trợ lý cũng đều phải có một phần bóng dáng bác tôi trong đó. Điều
kiện này quá hà khắc, nhưng cuối cùng Sa Ước lại là người phù hợp nhất
với yêu cầu của cha tôi. Nhìn ông ta chẳng những tương tự bác cả tôi,
thậm chí còn giống cha tôi hơn. Bắt đầu từ khi đó, Sa Ước thành người
của Lôi gia. Cũng bởi mối tình cảm của cha tôi với bác cả nên đương
nhiên ông sẽ dồn hết phần tình cảm này để tín nhiệm Sa Ước, đồng thời
coi ông ta như trụ cột cho công việc của mình!"
"A?"
"Trời ạ..."
Các cổ đông đều đưa mắt nhìn nhau, trong nhất thời không thể phân rõ ai đúng ai sai.
Lôi lão gia bất đắc dĩ lắc đầu, "Lôi Dận à Lôi Dận, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
"Thế này đã là gì? Màn phấn khích còn ở phía sau kìa!" Lôi Dận cười
lạnh, tiếp tục nói: "Vào thời điểm của cải của Lôi thị tăng đến mức
khổng lồ, Sa Ước cũng bắt đầu nổi dã tâm. Ông ta thường xuyên giúp cha
tôi xử lý công việc, đương nhiên sẽ hiểu được Lôi thị đạt đến tầm cỡ
‘phú khả địch quốc’ như thế nào. Ông ta bắt đầu tìm cơ hội, thậm chí
mượn sức mấy người chủ chốt. Rốt cục, ông ta cũng có một cơ hội ngàn năm khó gặp, chính là mẹ tôi mang thai! Cha tôi rất yêu mẹ tôi, nhưng trong lòng ông vẫn mang tư tưởng của người Hoa, trọng nam khinh nữ. Bởi vậy
khi biết mẹ tôi mang thai con trai thì ông không