
ng còn biết vị này là nguyên cổ đông của Lôi thị cơ đấy.” Đôi mắt Lôi Dận tràn vẻ trào phúng, hắn cúi người…
"Bác Diesfeld, hôm nay đưa bác từ Miami đến đây đúng là hơi đường đột,
tôi chỉ muốn chính bác nói ra những chuyện bác biết từ ba mươi lăm năm
trước đây.”
Diesfeld ngẩng đầu, đôi mắt gần như híp lại thành một đường, lại như
đang nghe ngóng giọng nói Lôi Dận rất lâu. Hồi sau, ông mới run rẩy kéo
bàn tay Lôi Dận lại, thử hỏi, “Cậu là…Lôi Dận ư?”
"Tôi là Lôi Dận!”
Ông lão gật đầu, có vẻ rất kích động, “Tôi có thể nghe thấy giọng nói
cậu, có thể nghe được, có thể nghe được qua TV, thằng nhóc Kenny này
cũng nói cho tôi biết, đúng là giọng nói cậu rồi.”
Ánh mắt Lôi Dận hơi tối lại, hắn nhìn về phía Kenny, “Mắt cha cậu bị làm sao vậy?”
"Ông ấy đã gần mù rồi. Mấy ngày trước đây chỉ là không nhìn rõ đồ vật
nhưng hôm nọ bị tuyết rơi vào mắt, lại thêm ánh nắng lúc đó quá gắt nên
dần dần chuyển thành chứng mù tuyết.” Kenny lo lắng nói.
* Mù tuyết: Bệnh mắt do tia cực tím hay các tia sáng khác.
Lôi Dận gật đầu, giữ chặt lấy cánh tay Diesfeld, vỗ nhè nhẹ, "Bác là cổ
đông cũ của Lôi thị, vậy tôi muốn hỏi, bác còn nhớ rõ chuyện liên quan
đến cha tôi ba mươi lăm năm trước không?"
"Cha cậu? Lôi lão gia? Ông ấy, hiện giờ còn khỏe không?" Diesfeld nhẹ giọng hỏi.
Lôi Dận cười lạnh, nhìn thoáng qua Lôi lão gia đang im hơi lặng tiếng
bên cạnh, rồi hắn thản nhiên nói, "Không tốt, ông ấy đã chết rồi."
"Cái gì?" Diesfeld khiếp sợ, lại rất đau buồn, "Tôi chỉ biết sẽ như vậy, sẽ như vậy...Ba mươi lăm năm trước tuy nói là cha cậu gặp đại nạn không chết nhưng cũng sẽ bị thương thành người không bình thường. Sau khi tôi rời khỏi ban quản trị Lôi thị thì cũng có nhận được tin tốt lành, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy cha cậu không qua được lâu đâu."
"Lời này là thế nào? Cha tôi năm đó đã xảy ra chuyện gì?" Lôi Dận liền vội vàng hỏi.
"Năm đó à, à, hẳn là ba mươi lăm năm trước, tôi nhớ rất rõ ràng, lúc ấy
cậu vừa mới sinh ra. Vừa khéo khi ấy cha cậu lại gặp phải tai nạn, xe
lao thẳng xuống vách núi. Lúc ấy cảnh sát cũng nói xe nát vụn ra. Lôi
thị khi đó cực kỳ hỗn loạn, đều rất lo lắng cho tình hình của cha cậu,
nhưng trong lòng thì nghĩ đến tám chín phần là có tin tức xấu. Nhưng
không ngờ, cảnh sát lại tìm được cha cậu. Ông ấy thật may mắn, lúc xe
rơi xuống thì bị mắc trên cành cây. Lúc chúng tôi chạy đến bệnh viện thì toàn thân cha cậu đều là băng gạc, cắm đủ thứ dây trên người. Ngẫm lại
cảnh tượng đó tôi vẫn còn chua xót. Có điều cũng may mắn có Thượng Đế
phù hộ, cho cha cậu vượt qua thời kỳ nguy hiểm, bảo vệ được tính mạng.
Nhưng sau đó lại có tin tức mẹ cậu vì khó sinh mà qua đời..." Nói tới
đây, Diesfeld tiếc nuối lắc đầu, "Một người đàn ông sao có thể trải qua
nhiều chuyện như vậy cơ chứ. Thân thể cha cậu sau này có dần bình phục,
lúc đó vì tôi không được khỏe nên không thể không rời khỏi Lôi thị. Sau
đó tôi di cư đến Miami, cuộc sống rất tĩnh lặng. Nếu không phải nghe con trai tôi Kenny nhắc đến chuyện ba năm trước đây, tôi hoàn toàn không
thể tin được tôi với cậu lại có duyên phận đến vậy."
Lôi Dận gật gật đầu, có đôi khi duyên phận kỳ diệu không sao tả nổi.
Không ngờ, ba năm trước đây hắn buông tha cho một gã tài xế, mà cha anh
ta lại chính là cổ đông cũ của Lôi thị.
"Bác Diesfeld, trước lúc cha tôi rơi xuống vách núi, có phải có rất nhiều cổ đông đã rời khỏi công ty không?"
"Đúng vậy, lúc ấy có đi một số, thời gian cha cậu an dưỡng ở bệnh viện
thì có rất nhiều, cuối cùng còn lại bao nhiêu tôi cũng không rõ. Lúc ấy
các cổ đông đều cho rằng cha cậu không còn hy vọng, ở lại Lôi thị cũng
chẳng có cơ hội kiếm tiền, haiz..." Diesfeld bất đắc dĩ lắc đầu.
Lôi Dận rốt cục cũng hiểu, lời nói của Diesfeld hoàn toàn hóa giải vấn đề mà hắn nghĩ mãi không ra!
"Lôi Dận à, cha cậu...sao ông ấy lại qua đời?" Trên khuôn mặt Diesfeld nổi rõ bi thương.
Lôi Dận còn chưa lên tiếng, Lôi lão gia liền nói...
"Diesfeld, tôi ở đây, ông đừng nghe con trai tôi nói bừa..."
Diesfeld vừa nghe thấy thì liền kích động, cũng có vẻ khiếp sợ, nghi ngờ...
"Lôi, Lôi tiên sinh...chuyện này, có chuyện gì vậy?" Ông vẫn giữ cách xưng hô trước kia.
Lôi lão gia bước đến cạnh Diesfeld, "Chẳng qua là con trai tôi nói đùa
thôi, tôi khỏe lắm, ông yên tâm. Năm đó đúng là thân thể tôi rất yếu,
cũng bởi vậy mà mất đi nhiều cổ đông, trong đó có cả ông nữa. Nhưng sau
này tôi đã bình phục lại, chỉ là thân thể với bộ dáng có thay đổi một
chút, nhưng tôi vẫn kiên trì đưa Lôi thị vào hoạt động!"
Lôi Dận cười lạnh...
"Diesfeld, bác xác định ông ta là cha tôi sao?"
"Đương nhiên, giọng nói của Lôi tiên sinh tôi nhớ rõ cả đời, tôi sẽ
không nghe nhầm đâu!" Diesfeld hơi bất mãn mà nói, "Tuy rằng mắt tôi
không nhìn được nhưng cái lỗ tai này rất thính. Lôi Dận à, sao cậu lại
đùa kiểu này chứ?"
"Ba... " Kenny cúi người xuống nói nhỏ, "Lôi tiên sinh làm như vậy nhất định là có mục đích của ngài ấy."
"Bác Diesfeld, không biết bác còn nhớ quản gia Sa Ước luôn đi cạnh cha
tôi không?" Thế nhưng Lôi Dận lại không vội vàn