
cô cũng không
làm được. Cô là một đứa con gái bất hiếu…
Trời mưa không biết bao lâu, Mạch Khê không biết đã đào bao lâu, ngón
tay thực sự đã đầy máu, đau đến chết lặng. Người đàn ông phía sau cũng
không rời đi, không rõ đang nhìn cô chăm chú như vậy bao lâu.
Cho đến khi——
Ngón tay Mạch Khê chạm đến một vật cứng rắn, cô chợt dừng lại động tác,
lộ ra một phần của khối gỗ được chạm rỗng đầy công phu điêu luyện hoa
trầm.
Cô thở gấp hơn, động tác của đôi tay cũng nhanh hơn, hơi nước đều đã bao phủ toàn bộ đôi mắt của cô.
Lôi Dận đứng ở trong mưa đã nhìn thấy một phần khối gỗ ấy. Thân hình cao lớn vẫn không che khuất được nỗi đau từ chân mày của hắn.
Nỗi đau nặng nề lấp đầy đáy mắt, nước mưa đã làm âu phục của hắn ướt
nhẹp. Ngày đó, cũng trong một ngày đầy sương, một ngày mưa lớn như vậy,
trong hoa viên mênh mông, cũng chỉ có một mình hắn, nước mắt dọc theo gò má rơi xuống quan tài, tất cả đã được chôn xuống tại đây.
Từ ngày đó, hắn rốt cuộc đã mất toàn bộ tình cảm của loài người, không
vui không lo, hết thảy đều trả lại cho người phụ nữ đã từng dạy hắn mọi
thứ. Sự thâm trầm bình tĩnh này có được, bởi vì hắn đã chôn tất cả mọi
tình cảm xuống.
“Không——“
Tiếng khóc của Mạch Khê phá tan suy nghĩ của hắn. Nước mưa cọ rửa hoa
văn trên phiến gỗ trầm, khiến dấu hiệu chữ thập giá của quan tài rốt
cuộc cũng lộ ra. Tình cảm, tại đây, một khoảnh khắc này đã hoàn toàn tan vỡ.
Lôi Dận nhìn thấy cảnh tượng này, trong ánh mắt cuồng tuấn lạnh như băng hiện lên chút đau lòng, không phải vì bất kỳ ai khác, chỉ vì người con
gái trước mắt này đây.
“Ư——“ Mái tóc dài rơi xuống đầu vai Mạch Khê, thanh âm thê lương đau khổ vang vọng toàn bộ hoa viên mang theo nỗi xót xa đến tận cùng…
Mạch Khê đổ bệnh nằm trên giường
mấy ngày. Mỗi khi tỉnh lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra liền khóc cho đến
khi ngất xỉu. Công ty DIO gọi điện thoại đến di động của Mạch Khê, mỗi
lần đều do quản gia Hàn Á tiếp, cuối cùng phải thông báo bệnh tình của
Mạch Khê, đồng thời bỏ đi buổi biểu diễn.
Trong tòa thành từ trên xuống dưới cũng không dám nhiều thêm một tiếng,
bởi vì sắc mặt của Lôi Dận như vừa nuốt xong hỏa dược. Nếu ai không muốn sống trên đời này nhiều thêm một ngày thì cứ việc nhiều lời.
Cho đến ngày thứ tư, Mạch Khê mới hơi hơi tỉnh...
Mùi hoa nhàn nhạt vương vất trong không khí, nhẹ nhàng choáng lấy ánh
sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, tràn đến từng góc nhỏ của căn phòng. Thứ ánh sáng đầy sức sống tràn vào khung cửa sổ, qua lớp rèm mỏng mà chiếu vào, làm giảm đi sự u tịch nặng nề, mang đến chút dịu nhẹ bình yên.
Thời tiết có vẻ rất tốt, không giống ngày ấy, mưa dầm liên miên.
Trong nhất thời, ánh mắt Mạch Khê không thích ứng được với ánh sáng như
vậy, đôi mắt lưu ly có chút mê man, theo bản năng kêu khẽ một tiếng.
Thân hình bé nhỏ mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.
Ngay sau đó, một cánh tay của người đàn ông vây tới, phủ trên đầu vai hơi lạnh của cô.
“Tỉnh rồi?”
Tiếng nói trầm thấp như dòng nước ấm, thoáng qua như thứ rượu ngon thuần chất, lại quen thuộc làm người ta không rét mà run.
Giọng nói này khiến Mạch Khê bừng tỉnh hoàn toàn, mới phát hiện ra bản
thân luôn nép trong lòng của người đàn ông này. Cánh tay quen thuộc
tráng kiện rắn chắc vòng trụ thân mình mềm mại của cô, để cho phần lưng
trắng mịn dính sát vào khuôn ngực rộng lớn; chỉ có riêng hơi thở của hắn cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc là đang đốt nóng cả người cô.
Cô khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc đột nhiên quay lại;
hẳn nhiên, đối diện ngay với ánh mắt của người đàn ông đầy thâm trầm và
khó hiểu, sự thâm thúy khiến cho kẻ khác khó lòng mà nắm bắt được.
Giờ khắc này, Mạch Khê mới phát hiện tư thế của hai người có bao nhiêu
là mờ ám. Thân mình bé bỏng của cô hoàn toàn bị vây chặt trong cơ thể
tráng kiện kia, gần như muốn bao trọn lấy cô.
“A..."
Mạch Khê đột nhiên ngồi dậy, nhưng từ nơi nào đó trên thân thể lại
truyền đến cơn đau nhức khiến cô nhịn không được rên lên một tiếng.
Chiếc áo ngủ mỏng theo vai chảy xuống. Như thế này cô mới thấy thân thể
trần trụi của mình có bao nhiêu là xấu hổ.
“Đau cũng đừng nén!”
Lôi Dận ngồi dậy, vươn tay kéo cô lại bên người. Ánh mặt trời nhàn nhạt
phủ lấy lồng ngực cùng làn da màu đồng khỏe mạnh của hắn, anh tuấn là
vậy, nhưng trong đôi mắt của Mạch Khê lại hệt như tên ma quỷ đang tới
gần.
“Không được chạm vào tôi!”
Cô phản xạ có điều kiện đẩy mạnh cánh tay hắn ra, cố nén cơn nhức nhối
trên thân thể. Vết thương đau nhức trên đầu gối đã được xử lý, nhưng đau đớn từ hạ thể vẫn còn lan đến khắp người. Dấu hôn trên cơ thể cô, dù
nhìn theo bất kỳ góc độ nào cũng đều ghê tởm cả.
“Dựa vào cái gì? Ông dựa vào cái gì mà chạm vào tôi! Ông có tư cách nào làm như vậy?”
Bàn tay lớn của Lôi Dận dừng giữa không trung. Ánh mặt trời phủ lên ngón tay thon dài tạo ra một bóng dáng anh tuấn đẹp đẽ. Bàn tay rộng lớn này nắm trong đó hết thảy mọi thứ thành công của một người đàn ông. Hắn
không nói gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của cô, hàng mi anh
tuấn hơ