Pair of Vintage Old School Fru
Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325750

Bình chọn: 7.5.00/10/575 lượt.

i giật giật.

Hắn không nói gì nữa mà xuống giường, không hề e dè trước mặt Mạch Khê mặc quần áo.

Nắng sớm nhàn nhạt chiếu lên cơ thể cao lớn của người đàn ông như một

vầng hào quang. Mỗi một đường nét anh tuấn đều như được chạm khắc vô

cùng tỉ mỉ: tỷ lệ cơ thể theo tiêu chuẩn tam giác vàng, dáng người hệt

như người mẫu, cơ ngực rộng lớn vừa nhìn qua đã rõ đây chính là kẻ luyện võ, lại thêm hai chân thon dài rắn chắn tràn ngập sức mạnh.

Mạch Khê nghiêng khuôn mặt nhỏ sang một bên. Cô không thể không thừa

nhận dáng người của hắn đẹp đến mức khiến người ta phải thèm thuồng,

thậm chí còn dụ dỗ rất nhiều những phụ nữ ham mê sắc đẹp khác. Có điều,

cô tuyệt đối không thể trở thành người như vậy được. Gã đàn ông như ma

như quỷ này, cô hận không thể lấy đao làm thịt hắn!

Lôi Dận hồ như nhìn thấu hận thù trong đáy mắt cô nhưng lại “bất vi sở động” (không có hành động nào), động tác tao nhã mặc áo sơ mi vào. Chiếc áo được thiết kế tinh xảo tôn

lên dáng người của hắn. Hắn cài lại cúc áo, từng chiếc từng chiếc, từ

tốn chậm rãi lại mang thêm một chút dáng vẻ lười biếng.

“Mấy ngày hôm em sốt, đều biến tôi thành gối ôm hình người.”

Mạch Khê giật mình một chút, quay đầu nhìn về phía hắn, đáy mắt hiện lên sự chần chờ…

Có một chút xíu ấn tượng… khi cô đang trong cơn mê man thường cảm thấy

rét lạnh, giống như đang thả cơ thể xuống biển nước, hoặc ngâm mình

trong cơn mưa thật to. Cơn rét lạnh đến táp mạnh vào từng dây thần kinh

của cô. Nhưng thật may mắn, cô rốt cục cũng đã tìm thấy một chốn ấm áp,

yên tâm đặt mình vào trong đó, tựa như đang nằm trong một đám mây mềm

mại, xua tan đi hết thảy những nỗi bất an xâm chiếm từ trước đến nay.

Chẳng lẽ...

Người đàn ông này luôn luôn ôm cô?

Thấy mặt cô hoàn toàn là vẻ sững sờ, Lôi Dận cũng cài xong cúc áo cuối

cùng. Hắn bước đến gần Mạch Khê, áp lực từ hắn đột nhiên bao phủ lấy

đỉnh đầu cô...

“Tiết kiệm sức lực chửi tôi, mặc quần áo, xuống nhà ăn cơm!” Ngón tay

thon dài nâng cái cằm nhỏ của cô lên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua gò má

mềm mại.

Mạch Khê bị bắt ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt đều là nỗi đau…

Tại sao hắn còn bình tĩnh như vậy?

Bình tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra!

Nhưng mà, cô thì không thể nào quên, là tự tay hắn giết chết mẹ cô. Điều này chính hắn cũng đã thừa nhận. Cô không thể quên, cả đời cũng không

thể quên, như một dấu nung ác động đóng trong lòng cô vậy.

Sau một lúc lâu, cô né tránh ánh mắt chăm chú của hắn, chuyển tầm mắt bi ai đến một chỗ khác. Cô cố nén chịu cơn đau toàn thân mà mặc quần áo,

còn không chờ Lôi Dận bế, trực tiếp xuống giường.

“Ai..." Cô té ngã trên mặt đất do hai chân đã mất hết sức lực, cùng với thân mình đau đớn khiến cô thiếu chút nữa ngạt thở.

Sắc mặt Lôi Dận đông lạnh lại. Hắn đứng dậy muốn ôm lấy cô, nhưng vừa chạm đến thân mình liền bị cô gạt ra một lần nữa.

“Không cần ông giả mèo khóc chuột!” Giọng Mạch Khê lạnh ngắt, không khó để nhận ra cô đang cố nén cơn đau

từ thân thể qua những tiếng bước chân lộn xộn.

Níu vào thành giường, cô đứng dậy một lần nữa, thất tha thất thểu đi ra khỏi phòng ngủ.

Sắc mặt Lôi Dận cực kỳ khó coi, ánh mắt cũng khiến cho người ta sợ hãi.

Gặp quỷ!

Hắn vẫn đang trong cơn giận giữ đến tẩu hoa nhập ma, thế nhưng khi thấy

cô cứ sốt cao không ngừng thì liền trở nên nóng ruột nóng gan. Bốn ngày

này cơ bản hắn không hề chợp mắt, mà cũng trong bốn ngày đó, bác sĩ tư

cũng bị hắn bức đến điên rồi. Thuốc tiêm cùng thuốc uống đều dùng tới,

nhưng không có một chút hiệu quả nào.

Hắn lẽ ra không nên để ý đến sự sống chết của cô, nhất là khi cô lại

dùng vẻ mặt phẫn nộ hận thù kia nhìn mình. Hắn hẳn là nên đối xử với cô

giống như những người phụ nữ khác, ít nhất không có chút mềm lòng.

Phụ nữ trong cảm nhận của hắn thì có cũng được mà không có cũng chẳng

sao. Ngoại trừ là công cụ để phát tiết thì chẳng còn là gì nữa! Có điều, mấy đêm liền cô gái này cuộn mình trên giường, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu lạnh khiến trong lòng hắn lại nổi lên chút cảm giác gì đó như lòng trắc ẩn. Hắn vây lấy thân thể nóng rực của cô vào lồng ngực, rồi

từ đó lại bất ngờ có chút cảm giác thỏa mãn. Nó thật giống như thể cô

sinh ra nên thuộc về hắn, ngay cả thân thể cũng hòa hợp đến hoàn mỹ như

vậy.

Cho tới bây giờ, nhìn bóng dáng cùng khuôn mặt tái nhợt kia rời đi, nỗi

đau trong lòng lại tràn ra. Hắn bắt đầu hoài nghi, cảm giác này có phải

là lo lắng? Là bởi vì muốn tiếp tục trả thù nên mới giữ mạng sống cho

cô? Hay vẫn là...thật sự đau lòng?

Nguyên nhân làm như vậy, có phải hay không để vì trả thù?…

___________________

Sáng sớm sương vẫn chưa tan đi, còn đọng lại trên từng cánh hoa của Bạc

Tuyết viên. Bởi vì cả tòa thành đều bao quanh hồ nước xanh thẳm nên

sương mù tan hơi chậm một chút.

Khi Mạch Khê bi thương lê lết đến hoa viên, trước mắt vẫn là cánh cửa

khu vườn Bạc Tuyết xinh đẹp. Trong sương sớm dường như có tiếng người…

Hơi giật mình một chút, cô bước nhanh đến, rốt cuộc đã thấy rõ quản gia

Hàn Á đang chỉ đạo người giúp việc làm gì đó. Đến gần hơn, h