
cô đã được giới
truyền thông chú ý đến, đồng thời cũng trở thành một hiện tượng mới gây
xôn xao trong cánh báo chí.
Jon cũng bắt kịp thời cơ này sắp xếp mấy buổi phỏng vấn. Nhưng một vấn
đề không nhỏ và cũng là vấn đề cấp bách nhất hiện nay là tìm một ca khúc đơn chính thức cho Mạch Khê.
Tẩy trang xong, Mạch Khê đã nhanh chóng kéo Đại Lỵ chạy ra khỏi phòng
trang điểm. Sở dĩ vội vã như vậy là bởi, thứ nhất cô muốn thừa dịp đang
hỗn loạn thì tạm thời trốn Jon và Ron; Thứ hai là cô rất muốn đến thăm
Thiên Luật. Dù gì thì anh cũng đã gác lại trăm công ngàn việc mà đến đây cô vũ cho cô, hơn nữa nghĩ đến vết thương của anh thì Mạch Khê không
muốn chậm trễ một phút nào nữa.
Mấy tên vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng khách quý nhìn thấy Mạch Khê đã chủ động đứng tránh sang hai bên.
Bởi quá hưng phấn nên Mạch Khê không nhìn kĩ diện mạo bọn vệ sĩ, vội vã đẩy cửa phòng ra…
“Anh Thiên Luật…” Tiếng nói phấn khởi vang lên nhưng khi thấy bóng dáng cao lớn khác thì im bặt.
“Mạch Khê, sao mà….á…”
Đại Lỵ vẫn đi theo sát Mạch Khê, nghe thấy tiếng cô vừa nói được nửa câu thì bặt lại, sau vẫn theo quán tính va vào người Mạch Khê, thiếu chút
nữa ngã ngồi xuống.
Lúc này cô mới thấy rõ thì ra trong phòng khách quý ngoài nhà thiết kế
đẹp trai kia ra còn có hai người đàn ông. Cả hai người cô đều đã gặp
qua, một người là cha nuôi Mạch Khê, một người là vệ sĩ luôn đi cạnh
hắn.
Mạch Khê vốn đang vui sướng thì đột nhiên như đông lại, tựa như có một
chậu nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống, khiến đáy lòng cô lạnh toát,
hai bàn chân như đứng trên bàn chông, muốn bước đi nhưng thế nào cũng
không nhấc chân nổi.
Cô không nghĩ đến cha nuôi lại đích thân tới xem buổi biểu diễn của cô.
Ngồi trên sô pha, Lôi Dận bất động đánh giá cô. Đôi con ngươi u lãnh
không rõ hàm ý lại dấy lên cảm giác sợ hãi quen thuộc ở Mạch Khê. Lại
nhìn đến biểu tình của Phí Dạ cũng rất nghiêm túc.
Đến đây, cô cười lạnh, nghĩ thầm trong lòng - “Chắc là do bị ca khúc của mình làm ảnh hưởng chứ gì!”
Nhiếp Thiên Luật chủ động tiến lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, giọng
nói nhẹ nhàng như ánh mặt trời ấm áp, “Mạch Khê, em hát rất tuyệt!”
Mạch Khê nở nụ cười tuơi tắn, “Cám ơn anh Thiên Luật.”
Ở trong này, chỉ có nhìn Nhiếp Thiên Luật mới khiến cô có thể thoải mái
tươi cười, mới cảm thấy ấm áp. Cô cố tình không nhìn đến đôi mắt âm tình bất định kia. Mỗi khi chạm phải ánh mắt đó, cô lại nghĩ đến những cảnh
tượng nhục nhã.
“Anh Thiên Luật, hôm nay sao anh lại có thời gian đến đây? Còn nữa, vết thương của anh thế nào rồi?” Cô thân thiết hỏi.
Bên môi Thiên Luật khẽ gợn nụ cười, “Yên tâm đi, anh không yếu vậy đâu.
Hôm nay là ngày đầu tiên em lên sân khấu, sự kiện lớn như vậy sao anh có thể không đến.”
“Anh Thiên Luật, anh có thể đến em rất vui, nhưng mà…”
Mạch Khê rốt cục liếc nhìn Lôi Dận một cái, ánh mắt mang theo vẻ bất
khuất cùng khinh thường, “Anh không sợ sẽ có người nhân cơ hội này lại
làm hại anh sao?”
Lời nói này ẩn ý quả thật rất rõ ràng, mỗi người ở đây đều hiểu, nhất là Lôi Dận nghe thấy thế thì đôi mắt đột nhiên căng thẳng.
Phí Dạ thấy thế thì tiến lên trầm giọng nói: “Tiểu thư Mạch Khê, cô hiểu lầm rồi! Lôi tiên sinh không hề làm hại đến thiếu gia Thiên Luật.”
“Vậy ông ta đến đây làm gì? Chẳng nhẽ lại có nhã hứng đến đây xem ca
nhạc?” Mạch Khê cứ nghĩ đến vụ xả súng hôm trước thì cực kỳ tức giận.
“Lôi tiên sinh tới đây chẳng qua là muốn bảo vệ sự an toàn của cô thôi.” Phí Dạ giải thích một câu.
“Bảo vệ sự an toàn của tôi?”
Mạch Khê như là vừa nghe được chuyện lạ đời, cười lạnh một tiếng, “Ông
ta còn mong cho tôi chết thì có. Là ai đã phái sát thủ đuổi giết tôi và
anh Thiên Luật? Là ai đã tàn nhẫn nhốt tôi ở…” Mạch Khê kích động nói
một tràng, nói được một nửa thì bỗng dừng lại, bởi có Đại Lỵ ở đây, cô
không muốn cô ấy lo lắng.
Phí Dạ ngẩn ra, Nhiếp Thiên Luật tiến lên nhẹ giọng nói: “Mạch Khê, em
thật sự hiểu lầm cha nuôi em rồi. Những người đó không phải do cậu phái
đến.”
Mạch Khê kinh ngạc nhìn Nhiếp Thiên Luật, mãi không nói gì. Cô cũng
không phải là cô gái bướng bỉnh, cô biết Nhiếp Thiên Luật tuyệt đối
không lừa gạt cô.
Trong lúc nhất thời cô không biết làm gì, nhất là không biết đối mặt với người đàn ông kia thế nào!
Chẳng lẽ đúng như Phí Dạ nói, hắn tới đây thực sự là vì bảo vệ sự an
toàn của cô? Điều này sao có thể? Chỉ nghe thôi đã thấy rất khó tin rồi.
Một nỗi bất an đọng lại trong không khí.
Thấy cô không nhanh nhẩu đặt câu hỏi ngược lại nữa, Lôi Dận ném điếu xì
gà trong tay sang một bên, đứng lên từng bước từng bước đến phía Mạch
Khê…
Mỗi bước đến gần, Mạch Khê có thể ngửi thấy hương nước hoa quen thuộc
của hắn. Cả hương xì gà hòa lẫn trong đó, càng ngày càng gần, cho đến
khi bao vây lấy cô. Ngay tức khắc, Mạch Khê như lâm vào hoảng hốt.
“Ai dạy cô bài hát này?”
Hơi thở quá mức lạnh lẽo của người đàn ông đánh úp lại khiến Mạch Khê
đột nhiên ngẩng đầu, lại như ngã vào cặp mắt thâm thúy của hắn.
Ánh sáng nhẹ nhàng rót vào trong
phòng, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn củ