
…”
“Hát ca khúc của mình?” Đại Lỵ nghe vậy càng khó hiểu, mi tâm lập tức
giãn ra, “Thì ra Mạch Khê có ca khúc của chính mình. Thật sự là quá
tốt!”
“Rất tốt? Chị thấy là rất phiền thì có. Trời ạ, chị biết giải thích với
Jon như thế nào đây?” Apple vò đầu bứt tai, nhất là khi nhạc công đang
thử chơi bản nhạc.
Đại Lỵ thấy thế thì thắc mắc, “Rốt cục là chị phiền não điều gì?”
“Haiz, em không hiểu đâu.” Apple có cảm giác hoảng loạn như trời long đất nở đến nơi.
Đại Lỵ vừa muốn hỏi tiếp lại thấy người đại diện Ron vội vàng đến hậu trường, “Mạch Khê sao lại thế này?”
Apple còn đang kêu rên liền tiến lên cười xòa, “Ron, cái đó….Có khả năng là Mạch Khê hát ca khúc của chính mình. Ông trời ơi, thức tỉnh con bé
đi!” Cô có cảm giác sợ hãi như bị sét đánh trúng đầu.
Quả nhiên, Ron nghe vậy thì trợn tròn hai mắt, “Hát ca khúc của mình, cô ấy có ca khúc nào?”
Apple chỉ lên sân khấu, cẩn thận nói: “Có, có lẽ là bài hát cô ấy viết…”
“Vớ vẩn!”
Ron hoàn toàn nổi giận. “Mạch Khê này sao lại có thể dám làm chuyện thái quá như vậy? Không có sự cho phép của tôi mà dám tự tiện sửa tiết mục.
Cho dù cô ấy có tự mình hát đi chăng nữa nhưng cũng không thể làm bậy mà đi sắp xếp như thế!”
“Ron!”
Tiếng nói của Phỉ Tỳ Mạn chặn ngang cơn thịnh nộ của người đại diện, “Cô ấy đã thay trang phục cho tiết mục tiếp theo rồi, tổ âm thanh cũng đã
chuẩn bị xong, hiện tại ngăn cản cũng không kịp nữa!”
“Nhưng mà tôi không thể để cô ấy phá hỏng buổi biểu diễn của cô được!” Ron bất mãn nói một câu.
“Đâm lao thì phải theo lao, nói không chừng sẽ có hiệu quả tốt. Hiện tại mà lên ngăn cản không chừng sẽ để lộ sơ hở sai sót. Khán giả không phải người ngốc, liếc mắt một cái có thể nhìn ra.” Phỉ Tỳ Mạn không chút để ý nói, như thể buổi biểu diễn không liên quan gì đến mình.
“Đây là…là Ron tiên sinh?”
Đại Lỵ vội vàng tiến lên, vẻ mặt cầu xin, “Xin anh cho Mạch Khê một cơ
hội được không? Vừa rồi anh cũng thấy cô ấy hát rất tốt mà, hơn nữa nhìn qua cũng thấy anh quý mến cô ấy, đừng bóp chết hy vọng của cô ấy được
không?”
Thình lình xuất hiện một cô gái khiến Ron hơi giật mình, nhìn Đại Lỵ từ trên xuống, “Cô là…”
“Tôi là bạn thân nhất của Mạch Khê, Đại Lỵ!”
Đại Lỵ vội vàng tự giới thiệu, tiện thể bổ sung: “Cho nên tôi biết Mạch
Khê tuyệt đối không phải là người làm việc tùy tiện. Cô ấy rất thông
minh nên nếu cô ấy đã làm như vậy chắc chắn là có lý do.”
Sắc mặt Ron có vẻ hơi thả lỏng, nhất là sau khi tiếng nhạc vang lên, anh ta cũng không thể thỏa hiệp được, cuối cùng nói: “Chỉ có thể đành như
vậy. Có điều sau khi kết thúc, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm.
Nhất là cô, Apple, cô là trợ lý của cô ấy, xảy ra chuyện lớn như vậy mà
không biết, hừ!” Nói xong anh ta tức giận rời đi.
Apple có vẻ ấm ức, thở dài: “Mạch Khê ơi, chị bị em hại chết rồi!”
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên trên sân khấu, cùng với làn khói mờ ảo. Bầu không khí sôi động giờ đã lắng xuống, theo tiếng nhạc du dương chỉ còn
lại một mảnh tĩnh lặng.
Đây là tiếng nhạc gì đây? Tiếng nhạc như từ trời cao xé rách tầng mây mà vang xuống trần gian; mềm nhẹ như dải lụa hồng quấn quanh người ta cho
đến khi nghẹt thở.
Mạch Khê xuất hiện với hình tượng thanh thuần, cầm micro lẳng lặng đứng
giữa sân khấu, không có bạn nhảy cùng, thậm chí bối cảnh phía sau cũng
tối đen, làm bạn với cô lúc này cũng chỉ còn lại tiếng nhạc lan hòa.
Đi đến nửa đường, người đại diện Ron đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nghe đoạn mở đầu ca khúc. Trong lúc nhất thời, sự tức giận trên mặt hoàn
toàn bị thay thế bởi vẻ sợ hãi tột cùng.
So với sự tĩnh lặng trên sân khấu thì trong phòng khách đã dần nổi lên biến chuyển.
Lúc tiếng nhạc vừa vang lên, Nhiếp Thiên Luật còn nhàn nhã bắt chéo
chân, thản nhiên nói: “Điệu nhạc này không giống với phong cách của Phỉ
Tỳ Mạn…” Nói đến đây, anh đột ngột biến sắc, “Bài này là…”
Tiếng nhạc bi ai nhè nhẹ từng đợt từng đợt đi vào tai Lôi Dận. Chỉ thấy
hắn đột nhiện đứng dậy, thân mình cao lớn hơi run, khuôn mặt lạnh lùng
như bị màn sương che phủ, đôi mày sắc cũng nhíu lại.
Hắn như bị điểm đúng tử huyệt, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Mạch Khê
trên màn ảnh. Thân mình cao lớn có vẻ cứng ngắc, lạnh băng.
Đứng trên sân khấu, Mạch Khê chậm rãi cất tiếng hát.
Đôi mắt cô như vầng trăng sáng, lại như đóa dạ lan hương, yếu đuối, bi thương. Hai gò má cũng toát lên nỗi tuyệt vọng, đau đớn.
Giọng hát của cô rất nhẹ, lại khiến lòng người rung động sâu sắc.
Ca khúc cô hát chính là ca khúc mà cô mới nghe một lần đã cảm động vô
cùng. Với cô, đây không phải ca khúc số một, nhưng là một nghệ thuật
chân chính.
Cô cất tiếng hát….
“Tôi đã nếm được mùi vị trầm luân
Lúc bốn mắt hai ta nhìn nhau
Ngỡ như đã định được duyên kiếp!
Chỉ có đau thôi phải không?
Chỉ có buồn thôi phải không?
Đáng tiếc!
Tình yêu thật nực cười !
Chỉ có tổn thương mới là chân thật
Chỉ có phản bội mới là thật tâm
Lưng mang đầy tội nghiệt
Cẩn thận, anh nhất định sẽ bị báo ứng!
Lời hứa hẹn tan vỡ như một án tử hình
Anh làm tổn thưởng tôi
Tôi cũng có