
u khích tướng thôi!” Mạch Khê nghiêng đầu nói.
Nhìn hai người vô cùng thân thiết, coi bộ như người yêu. Điều này khiến Đại Lỵ ngạc nhiên chỉ vào họ…
“Mạch Khê, hai người…hai người…”
“Cái gì mà hai người bọn mình?”
Mạch Khê tươi cười, kéo lấy cánh tay Nhiếp Thiên Luật, nhìn về phía Đại
Lỵ, “Đại Lỵ, anh ấy là người anh trai mà mình vô cùng quý mến, cũng là
người rất quan trọng với mình!”
“Hả? Anh trai?” Đại Lỵ không hiểu, từ khi nào thì Mạch Khê có một người anh trai?
Nhiếp Thiên Luật nghe vậy thì cười sang sảng, vẻ xa cách trong đôi mắt
như biến mất, đồng thời cánh tay duỗi ra ôm cả người Mạch Khê vào lòng,
nói nhỏ một câu: “Sao? Anh không phải là bạn trai của em sao?”
“Bạn trai?”
Mạch Khê cố ý nghĩ nghĩ một lúc, sau đó liền gật đầu một cái, “Đúng đó,
vẫn là nên giới thiệu anh là bạn trai sẽ an toàn hơn. Như vậy sẽ không
ai dám đưa anh đi. Chỉ trách là anh đẹp trai quá thôi!”
Cô cũng không giải thích cặn kẽ. Đại Lỵ nghe vậy thì đầu óc quay cuồng,
lúc thì anh trai, lúc thì bạn trai; rốt cục là thế nào đây?
“Mạch Khê à, hai người bọn cậu….”
“Ai da, Đại Lỵ, cậu cũng đừng hỏi nữa. Tóm lại anh Thiên Luật là người
quan trọng nhất đối với mình. Nói như vậy cậu hiểu chưa?”
Sau khi Lôi Dận đi khỏi, tâm tình Mạch Khê tốt lên hẳn. Cô tiến lên ôm
lấy cánh tay Đại Lỵ, ngay cả giọng nói cũng như đang làm nũng.
Nhiếp Thiên Luật – người này luôn chiếm một vị trí rất đặc biệt trong
lòng cô. Nếu nói là anh trai, Mạch Khê vẫn có tâm lý muốn chiếm hữu. Nếu nói là bạn trai thì quả thực giữa hai người không hề tồn tại cảm giác
như một đôi tình nhân. Chỉ biết rằng, cảm giác này thực sự rất kì diệu,
tựa như mối liên hệ vẫn còn từ kiếp trước, đến kiếp này cứ tự nhiên mà
gắn bó với nhau.
“À, gần hiểu.” Đại Lỵ vẫn chưa hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Mạch Khê che miệng cười trộm. Nhiếp Thiên Luật dùng ánh mắt cưng chiều
mà nhìn cô, như dung túng cho hành động bướng bỉnh, nghịch ngợm của cô
vậy.
_________________
Trong quán cà phê, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Ngọn đèn thủy tinh chiếu rọi lên hai cô gái xinh đẹp.
“Mạch Khê à, hôm nay em thể hiện thật sự rất tuyệt. Tiếng hát của em khiến tất cả mọi người đều mê muội.”
Bạc Cơ chủ động bỏ một cục đường vào tách của Mạch Khê. Tách cà phê nâu khẽ gợn, tản ra hương chocolate nồng đậm.
Mạch Khê cúi đầu uống một ngụm, liếm liếm môi rồi thản nhiên cười, “Em cũng chỉ là bí quá hóa liều thôi!”
“Em hát….bài thứ hai em hát…”
Bạc Cơ giật mình hỏi, “Ca khúc thứ hai là em thêm ca từ đúng không? Chị không thể hiểu từ đâu mà em có dũng khí lớn như vậy?”
“Thực sự là em bức bách quá mới làm vậy thôi.”
Mạch Khê đặt tách cà phê xuống, nhẹ nhàng nói: “Em muốn được tham gia
vào đợt đề cử ca sĩ mới triển vọng, thời gian cũng rất gấp gáp mà ca
khúc đơn của em lại chưa có. Cho nên buổi biểu diễn đó là cơ hội tốt
nhất mà em khó có được.”
“Mạch Khê, sao em…”
Bạc Cơ đương nhiên không thể dự đoán được cô sẽ nói như vậy, nhất thời
bị chấn động, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra vẻ khó hiểu, lại càng như đang
đánh giá lại Mạch Khê một lần nữa.
“Sao em lại có thể toan tính thiệt hơn như vậy đúng không? Thậm chí là
không thèm quan tâm đến buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn mà tự ý đổi ca
khúc đúng không?”
Ngữ khí của Mạch Khê rất nhẹ, như là đang nói về một chuyện không hề
liên quan đến mình vậy. “Nhưng em không thể không làm như vậy, vì em
không có nhiều thời gian để chờ đợi thành công.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Bạc Cơ có vẻ khó hiểu, “Cha nuôi em là Lôi Dận, nếu anh ấy muốn thì em
chẳng cẩn tốn sức cũng có thể đạt được thành công. Lần này may mắn không có chuyện gì xảy ra, ngộ nhỡ có sơ suất, Phỉ Tỳ Mạn nhất định sẽ rất
giận.”
Mạch Khê nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì cả, đơn giản thành công là thành công!”
Bạc Cơ một lần nữa đánh giá cô, mãi lâu sau mới đột nhiên hỏi: “Mạch
Khê, em đang trốn tránh điều gì? Tại sao lại vội vàng muốn có thành công trong sự nghiệp ca hát vậy? Nhất định là em có nguyên nhân.”
Mạch Khê nhẹ nhàng quấy cà phê. Lời nói của Bạc Cơ cũng không khiến cô
phản ứng gì nhiều, chỉ bâng quơ nói: “Em đã mười tám tuổi rồi, cũng nên
tính đến tương lai sau này.”
“Quan hệ của em với cha nuôi không tốt?” Bạc Cơ lại nhanh nhảu hỏi thêm, “Ca từ của bài hát đó cũng là em hát cho anh ấy nghe đúng không?”
Mạch Khê cười nhẹ cũng không hề trả lời.
“Mạch Khê…”
Bạc Cơ kéo bàn tay cô lại, nhẹ giọng nói: “Chị biết em rất thích ca hát, cũng đoán sơ sơ là quan hệ của em với cha nuôi có chút bất ổn. Nhưng
dùng cách này để chọc tức anh ấy thì quả thực là không sáng suốt. Chị cứ nghĩ hôm đó em biểu diễn bài đó là xuất phát từ sự yêu thích thôi.”
Mạch Khê nghe vậy thì chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt như ngọc lưu ly
nhìn vào gương mặt có vài phần tương tự mình của Bạc Cơ, khóe môi cũng
hơi gợn vẻ lạnh bạc, “Không phải là chị thích ca khúc này sao?”
Bạc Cơ hơi choáng váng, một phần vì nét biểu cảm không tên trong ánh mắt Mạch Khê, một phần là bởi lời nói của cô.
Hai bàn tay đang cầm chặt tay Mạch Khê hơi buôn