
thể làm tổn thương anh!
Không thể nhìn ra biểu hiện của anh
Lại có thể như trước…
Hãy giữ lấy mạng của anh!
Cẩn thận, anh nhất định sẽ bị báo ứng!
Sự thương tổn vô tình, đến một ngày sẽ biến thành án tử!
Anh làm tổn thương tôi
Tôi cũng có thể làm tổn thương anh!
Khi tôi nhắm mắt lại,
Thiên đường hé lộ ra…Tạm biệt!”
Tiếng hát vang lên như thanh âm của tự nhiên, như là vọng đến từ Thiên
Sơn[1'>, dường như thôi miên toàn bộ người nghe. Ca từ của bài hát này
tràn ngập yêu thương nhưng lại như một sự trừng phạt, ai oán như là nỗi
tuyệt vọng trong tình yêu. Mạch Khê đã hòa quyện được hai thứ tình cảm
trái ngược này lại với nhau, nhuần nhuyễn vô cùng.
Nhân viên hậu kỳ đều chấn kinh, ngay cả Jon đang hớt hải chạy đến cũng
lảo đảo. Bỗng dưng xuất hiện một bài hát khiến anh ta trong chốc lát
không kịp phản ứng. Sau một lúc đứng nhìn bóng dáng xinh đẹp trên sân
khấu, anh ta mới cầm bộ đàm ra lệnh: “Sắp xếp đi, lập tức hạ màn!”
Vừa dứt lời, cả bối cảnh sân khấu liền thay đổi. Trong tiếng nhạc du
dương, từ bầu trời đêm thâm thúy bay đầy những lông vũ trắng như những
bông hoa tuyết rơi xung quanh Mạch Khê, hòa hợp với bộ đồ đính lông vũ
của cô.
Biến đổi này càng làm cho cảnh tượng thêm động lòng người, nhất là những chiếc lông vũ kia, tuy rằng rơi xuống rất chậm, rất nhẹ nhưng lại như
khảm sâu vào lòng người xem.
Trong phòng khách…
Sắc mặt Lôi Dận vô cùng khó coi. Cả người chao đảo, nhất là khi Mạch Khê rành rọt hát từng câu chữ, tiếng hát thấu vào tai hắn khiến bàn tay to
kia nắm chặt lại thành quyền.
Chẳng những hắn, ngay cả Nhiếp Thiên Luật và Phí Dạ đều biến sắc. Vẻ
bình tĩnh trước sau như một của Phí Dạ, cùng đôi mắt thâm trầm dần mang
vẻ khiếp sợ rồi hóa thành lo lắng.
Trên màn hình, Mạch Khê như chìm đắm trong bài hát. Lông vũ đậu nhẹ trên người biến cô nên như một thiên sứ. Vẻ mặt u buồn, thống thiết khiến
mỗi người nhìn thấy đều phải mềm lòng.
Cô không khóc nhưng nước mắt lại lăn nhẹ qua gò má, càng xem càng thấy nỗi bi thương, tuyệt vọng nơi đáy mắt.
Đôi mắt thâm sâu như lang sói khóa chặt lấy khuôn mặt bi ai của Mạch
Khê. Ngay sau đó, các đốt ngón tay đều run lên. Mỗi câu hát tựa như một
lời khắc cốt ghi tâm, đau đớn như một mũi dao đâm thâu lòng Lôi Dận.
Trong đầu hắn không ngừng giở lại từng hồi ký ức.
“Dận…tôi đi, thà rằng cả cuộc đời này anh không nhớ đến tôi.”
“Tôi sẽ không để em đi!”
“Lôi Dận, dù chết tôi cũng vĩnh viễn không tha thứ cho anh.”
“Được rồi, em cứ hận tôi đi. Thà rằng để em chết chứ tôi vĩnh viễn không thả em đi!”
“Vì sao, vì sao em yêu hắn?”
“Bởi vì tôi thương anh ấy!”
“Tôi sẽ giết chết hắn!”
“Vậy thì anh giết luôn tôi đi!”
“Được!”
Thân mình cao lớn của Lôi Dận khẽ run lên, bàn tay nắm lấy tay vịn sô
pha. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng tràn nỗi bi thương trên màn hình, tay phải hắn đột nhiên ôm lấy ngực, từng đợt từng đợt, nỗi đau lan nhanh từ chỗ vết thương gần vai ra khắp cơ thể.
Giọng hát Mạch Khê như lưỡi kiếm nhọn hung hăng đâm vào ngực hắn. Loại
đau đớn này…hắn chưa từng trải qua. Cho dù là nhớ lại hồi ức cũng chỉ là trầm mặc, lạnh lùng, nhưng…
Lần này, thực sự là rất, rất đau đớn!
Giờ này khắc này, Lôi Dận mới biết được, thì ra mình cũng sẽ đau lòng.
“Lôi tiên sinh…”
“Cậu…”
Phí Dạ và Nhiếp Thiên Luật đồng thời bước đến, đỡ lấy thân thể lung lay
của Lôi Dận. Vẻ bình tĩnh sớm đã không còn. Bọn họ là những người thân
cận nhất bên cạnh hắn, nhưng cho tới giờ chưa một lần thấy hắn không
khống chế được cảm xúc đến vậy.
Lôi Dận hơi nâng tay lên, thân mình cao lớn loạng choạng ngồi xuống sô
pha. Ánh mắt ngoại trừ nỗi đau đớn, áp lực còn thấy rõ nét tang thương,
tiều tụy.
[1'>: Thiên Sơn có nghĩa là “Núi trời”, là một dãy núi nằm ở khu
vựcTrung Á, về phía bắc và phía tây của sa mạc Taklamakan trong khu vực
biên giới của Kazakhstan, Kyrgyzstan và khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ
Tân Cương ở phía tây bắc Trung Quốc. Về phía nam, nó nối liền với dãy
núi Pamir.
Đôi mắt Lôi Dận tựa như thiếu đi sự sắc bén, nhìn Mạch Khê trên màn hình. Mỗi cử chỉ xinh đẹp của cô, mỗi
câu hát của cô khiến tim hắn đau nhói. Đôi môi hắn mím chặt, bàn tay
cũng dần buông lỏng ra. Trong lồng ngực, mỗi một chỗ như có vết thương
đang từ từ rách ra…
Ai hận ai?
Ai làm cho ai chết đi?
Đôi mắt đau xót, bi thương của cô là vì hắn!
Phí Dạ lẳng lặng nhìn màn hình, đôi mắt cũng ánh lên vẻ nghi hoặc. Một
lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Lôi tiên sinh, có cần tra chuyện này một chút
không?”
Sắc mặt Nhiếp Thiên Luật cũng cực kỳ nghiêm trọng.
“Không cần!”
Cảm xúc không khống chế được của Lôi Dận dần bình ổn, khôi phục lại vẻ
bình tĩnh thường ngày. Đôi mắt lạnh lùng cũng không chút gợn sóng làm
người ta sợ hãi, không thể tưởng tượng được bộ dáng hắn vừa rồi ôm ngực
đau đớn.
Ca khúc đã hết, Mạch Khê đứng trước sân khấu, dưới chân đầy những lông
vũ trắng. Phía dưới, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, thậm chí còn có
người đứng lên hô tên Mạch Khê, cũng có người đã ôm con gấu bông vốn
định dành cho Phỉ Tỳ Mạn tặng lu