
hôm nay bất luận thế nào cũng
không được để xảy ra sự cố.”
Mạch Khê nao nao, “tổng giám đốc”
mà Ron vừa nói chính là cha nuôi của cô. Cô không nghĩ tới chuyện hắn sẽ ra lệnh cho công ty ra quyết định này.
“Ron, kỳ thật tôi…”
“Mạch Khê, tôi hiểu. Nghe Jon nói hôm đó cô cùng tổng giám đốc đang dùng bữa tối phải không? Đây là chuyện tốt mà. Đầu năm nay, ngôi sao nữ nào
mà lại không vì tiền đồ của chính mình mà suy nghĩ chuyện này đâu. Chẳng qua, không nghĩ đến, cô còn trẻ như vậy mà đã hiểu được quy tắc ngầm
này. Không sai, không sai!” Ron tiến lên vỗ vỗ bả vai cô, thấp giọng
cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê lúc phiếm hồng, lúc tái nhợt, muốn mở
miệng giải thích cho tốt nhưng đã thấy Phỉ Tỳ Mạn tiến đến. Cô mặc một
bộ trang phục sang trọng, mỗi phục sức trên người cũng đều được thiết kế riêng cho buổi biểu diễn, ngay cả khuôn mặt cũng được trang điểm bởi
chuyên gia hàng đầu.
“Tiền bối!” Mạch Khê gặp Phỉ Tỳ Mạn thì sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, lo lắng nhìn cô ta một cái.
Phỉ Tỳ Mạn bất mãn nhìn cô, lập tức giơ lên một bản thảo ném lên chiếc
bàn trang điểm, giọng nói không có vẻ tức giận: “Đây là ca khúc hôm nay
cô phải biểu diễn. Mấy ngày không đến diễn tập, xem kĩ ca từ trên đó cho tôi.”
Đôi mắt Mạch Khê phiếm chút cảm kích, cầm bản thảo lật ra xem, cảm động nói: “Tiền bối, ca từ đều là chị viết cho em sao?”
Sắc mặt Phỉ Tỳ Mạn lạnh lại, hừ lạnh một tiếng, “Cô không cần cảm kích
tôi như vậy, chỉ là tôi sợ cô sẽ phá hỏng buổi biểu diễn của tôi thôi.
Mạch Khê, cô vừa mới nhập môn mà đã không nghiêm túc. Buổi biểu diễn lúc mười giờ mà chín giờ mới đến phòng trang điểm. Nghĩ mình là thiên kim
đại tiểu thư?”
Trợ lý Apple luôn có quan hệ tốt cùng Mạch Khê nên nghe thấy vậy liền
vội vàng giải thích: “Thực sự là Mạch Khê đã cố hết sức để đến đây rồi.
Mấy hôm nay thân thể em ấy không thoải mái, nhìn sắc mặt là biết ngay.
Tiền bối Phỉ Tỳ Mạn, phiền chị không cần nói em ấy như vậy…”
“Apple……”
Mạch Khê nhẹ giọng chặn lời cô, nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn và người đại
diện, “Thật ngại quá, là em không tốt, em không nên đến muộn.”
Có trời mới biết, hai ngày nay, kể từ khi thả cô ra khỏi lồng sắt, cha
nuôi áp dụng chính sách gần như giam lỏng. Từ lúc sáng sớm mở mắt cho
đến tận lúc đi ngủ cô đều có thể nhìn thấy hắn. Ngày ba bữa, hắn đều
canh cho cô ăn uống đầy đủ. Hai ngày nay, dường như cô đã ăn rất nhiều.
Sáng nay cũng thế, cha nuôi ngồi nhìn cô ăn hết toàn bộ chỗ thức ăn được chuẩn bị trên bàn rồi mới lệnh cho Phí Dạ đưa cô đến buổi biểu diễn.
“Mạch Khê lần đầu lên sân khấu. Mấy người là đồng sự của cô ấy, hẳn là
phải cổ vũ tinh thần chứ, dù sao cũng không ai muốn nhìn cô ấy xấu mặt
mà!” Giọng nói mềm mại, đáng yêu của một người phụ nữ vang lên, cùng với đó là tiếng giày cao gót tao nhã.
Mọi người theo tiếng nói liền nhìn lại, là Bạc Cơ. Dáng người cô cao
gầy, mặc một bộ quần áo giản dị, áo trắng đi liền với quần jeans. Mái
tóc dài của cô cũng được vấn đơn giản, toát ra sức sống tươi trẻ. Tuy
rằng khí chất của một người mẫu không thể giống như một ca sĩ như Phỉ Tỳ Mạn, có điều cô mặc trang phục thường ngày đứng giữa đám đông nhưng vẫn thấy cực kỳ bắt mắt.
“Chị Bạc Cơ!” Mạch Khê sửng sốt, đôi mắt lập tức rộ lên ý cười xinh đẹp.
Phỉ Tỳ Mạn thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay ngọn gió nào đưa người mẫu danh tiếng đến đây vậy?”
Bạc Cơ tiến lên cười cười, “Thật là ngại quá, nếu hôm nay không phải bởi Mạch Khê lên sân khấu thì tôi cũng lười đến những chỗ như thế này. Có
trời mới biết tôi luôn không thích xem biểu diễn ca nhạc.”
“Cô…”
“Thôi, thôi, sao hai người các cô lúc nào cũng cãi nhau thế?”
Ron vội vàng tiến lên khuyên can, một bên là người mẫu nổi tiếng, một
bên là ca sĩ trứ danh, “Các cô không sợ bị truyền thống thấy thì tôi
cũng sợ. Sắp đến giờ biểu diễn rồi, Phỉ Tỳ Mạn cũng nên chuẩn bị nhanh
đi.”
Phỉ Tỳ Mạn hậm hực, không nói thêm lời nào đã rời đi.
Bạc Cơ nhìn vẻ cao ngạo của cô ta thì nhíu mày lại, “Bình thường cô ta luôn cao giọng như vậy nói chuyện với em ư?”
Không đợi Mạch Khê mở miệng, Apple liền lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Phỉ Tỳ Mạn lúc nào cũng hung hăng nói này nói nọ.”
“Làm gì mà khoa trương thế!”
Mạch Khê nhẹ giọng cười nói, “Kỳ thật, tiền bối Phỉ Tỳ Mạn là người tốt. Chị ấy còn cố ý viết ca từ cho em này!”
Bạc Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, “Em thật sự là lương thiện. Cô ta làm thế
hoàn toàn là vì cô ta, vì sợ em làm hỏng buổi biểu diễn của cô ta thôi.”
Mạch Khê mỉm cười không nói gì.
Bạc Cơ nhún nhún vai, vỗ vỗ vai cô, “Chị hoàn toàn tin tưởng Mạch Khê
của chị nhất định làm tốt, hơn nữa chị đã đặc biệt đến cổ vũ nên phải cố lên nha!”
“Cám ơn chị!” Mạch Khê ngọt ngào cười.
“Còn phải khách khí với chị sao?” Bạc Cơ ngồi bên cạnh cô cười nói: “Nhưng mà em nhất định phải hát bài hát của cô ta sao?”
“Người đại diện nói sau này em sẽ có ca khúc của riêng mình.” Mạch Khê nhún vai.
Bạc Cơ nghĩ nghĩ rồi rút trong túi xách ra chiếc máy nghe nhạc, không
chút để ý nói: “Như thế có là gì, để em hát bài của cô ta