Polaroid
Trần Thế

Trần Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323480

Bình chọn: 7.5.00/10/348 lượt.

hỏ nhưng

Lạc Trần có cảm giác từng câu từng chữ như những mũi kim đâm vào tim mình vậy.

Cô như không thể thở được, căng thẳng tới mức không

thể khống chế được bản thân: “Đã tìm thấy chưa?”.

Sở Kinh Dương hụt hẫng. Đúng vậy, đối với Lạc Trần đây

mới là điều quan trọng. Tình cảm của anh, thành ý của anh đều không cần phải

nhắc đến. Mặc dù trong lòng chua xót nhưng anh vẫn thành thật trả lời: “Cũng có

chút manh mối rồi, nhưng nếu muốn chắc chắn vẫn phải kiểm tra AND”.

Lạc Trần mấp mấy môi, không thốt ra lời nào nhưng nước

mắt đã chảy xuống má.

“Em có đồng ý thử không?”

Lạc Trần cầm giấy ăn lên lau khô nước mắt, lắc đầu:

“Em không muốn nhận ai cả, giờ thế này cũng tốt lắm rồi”.

Sở Kinh Dương thở dài, có thể làm gì với cô đây, cô ấy

thực sự đáng thương hơn bất kỳ ai. “Cũng có thể em chẳng còn ai để mà nhận nữa.

Nếu thông tin của anh không sai thì cha mẹ đẻ của em đã qua đời rồi”.

Hai mắt Lạc Trần mở to, không muốn nhận và không còn

ai để nhận là hai chuyện khác nhau một trời một vực. Cô vẫn thầm hy vọng cha mẹ

đẻ của mình vẫn đang sống hạnh phúc ở một nơi nào đó trên thế giới này. Một tin

như thế quả thật quá đột ngột và tàn nhẫn.

“Anh nói dối, anh lừa em! Sao anh lại đi điều tra mấy

chuyện đó?” Lạc Trần vừa hét, vừa cầm chiếc túi bên cạnh mình đập mạnh vào

người Sở Kinh Dương. Sau đó, hình như cô cũng nhận ra làm như thế ngoài việc để

lộ sự hoảng loạn và đau lòng của mình thì chẳng có tác dụng gì, liền lao ra

ngoài, không cho Sở Kinh Dương kịp phản ứng.

Lạc Trần cứ đi một mình như thế rất lâu, không có

phương hướng, cứ đi mãi đi mãi, cũng không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.

Gió lạnh tới thấu xương nhưng dường như cũng không ảnh hưởng gì đến cô, người

cô tê liệt, mọi dây thần kinh cảm giác đã đứt cả rồi, tất cả hành động chỉ là

phản xạ có điều kiện mà thôi.

Lạc Trần cúi đầu xuống bước. Phía trước có một cặp

tình nhân đang đuổi theo nhau. Người con trai chạy giật lùi lưng quay về phía

Lạc Trần, cậu ta thân hình cao lớn, chặn hoàn toàn tầm nhìn của người bạn gái

đang nũng nịu chạy đuổi theo. Người con trai vừa né tránh, vừa thận trọng đưa

tay ra trêu chọc bạn gái của mình, lại làm bộ như không hề để ý khi bị đánh,

tâm trí toàn bộ tập trung vào bạn gái, không để ý là có Lạc Trần ở phía sau.

Cậu ta lùi lại phía sau một bước lớn, người hơi ngửa

về sau, thuận theo thế lao của cô bạn gái, định giơ tay ra đỡ lấy cô ấy. Nhưng

chân cậu ta lại giẫm ngay lên bàn chân Lạc Trần vừa bước tới, trượt một cái,

ngã nhào về phía sau, gót giày vẫn giẫm lên mũi giày của Lạc Trần. Đương nhiên

Lạc Trần còn đang thất thần sao có thể tránh kịp, lúc này cô như thấy một ngọn

núi lớn sắp đè lên người mình. Cô nhắm mắt lại, ngã về phía sau, trong đầu chỉ

kịp nghĩ: “Lẽ nào người thân của mình cũng gặp phải tai nạn bất ngờ như vậy mà

qua đời hay sao? Sự đau đớn về thể xác có thể chữa trị cho những mất mát tổn

thất về mặt tâm hồn, đây chắc cũng là một kiểu hoán đổi”. Khi đôi trai gái kia

nhận ra thì Lạc Trần cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó hoàn toàn bị cảm

giác đau đớn khi cơ thể tiếp đất nhấn chìm, đau tới tận xương. Bây giờ không

cần bác sĩ, tự cô cũng có thể chẩn đoán mình bị gãy xương rồi.

Lạc Trần đau tới mức đến hít thở cũng khó khăn. Chẳng phải

vui quá hóa buồn hay sao? Không phải là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai hay

sao? Tại sao cái gì cũng rơi xuống đầu cô cả thế, lại toàn những chuyện buồn bã

nữa chứ?

Đôi tình nhân kia biết mình đã gây họa, lập tức bò dậy

chạy tới đỡ Lạc Trần, không ngừng nói lời xin lỗi. Lạc Trần dựa vào họ miễn

cưỡng đứng dậy nhưng không dám chạm chân trái xuống đất. “Chân tôi hình như bị

thương rồi, có thể đưa tôi tới bệnh viện được không?”

Cô gái rất nhanh nhẹn, vội buông Lạc Trần ra, để cô

hoàn toàn dựa vào bạn trai mình, sau đó chạy ra đường vẫy một chiếc taxi, cùng

người yêu đỡ Lạc Trần lên xe, còn cẩn thận nâng chiếc chân bị thương của cô

lên, miệng vẫn không ngừng xin lỗi cô. Cảm giác tội lỗi của họ khiến Lạc Trần

ngược lại còn phải quay sang an ủi: “Hai người đâu phải cố ý, tôi cũng có phần

đáng trách, đi không nhìn đường gì cả”.

Trên đường, hai người bọn họ cũng chẳng quan tâm đến ý

kiến của cô, quyết định đưa cô vào bệnh viện tốt nhất. Vì vậy Lạc Trần lại xuất

hiện ở bệnh viện mà cô ghét nhất, nơi thời gian gần đây cô đã ra vào không ít

lần.

Bọn họ đều là học sinh trung học, chỉ nhìn thôi cũng

biết gia đình rất khá giả. Trên đường đưa cô đi viện, cả hai đều kiên quyết đòi

chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ chi phí chữa trị của cô. Tới bệnh viện, cả hai

gọi cha mẹ mình đến, thế là Lạc Trần lại phải chịu đựng sự hỏi thăm ân cần của

một đoàn người, rồi đi chụp X -quang, bó bột, cố định, cuối cùng là được đưa về

tận nhà. Với tình trạng của cô thì ít nhất phải bốn mươi lăm ngày sau mới có

thể tháo bột, trong thời gian đó chân trái không được làm việc, vì vậy đành

phải ngồi xe lăn, ở nhà dưỡng bệnh.

Cha mẹ của hai đứa trẻ kia ngoài việc chi trả toàn bộ

viện phí, lại kiên quyết thuê hộ lý cho Lạc Trần, đồng thời còn muốn ch