
ên tai còn không ngừng nghe thấy tiếng sột soạt
loáng thoáng, dường như có thứ gì đó đang ngọ nguậy trườn mình đến chỗ
bọn họ: “Hai người đều không nghe thấy có thứ tiếng động kì lạ gì hả?”
Đường Châu dừng chân nghe ngóng một lúc, đoạn lắc đầu bảo: “Chẳng có gì cả.”
Nhan Đàm lầm bầm trong miệng: “Ngươi thì đương nhiên không nghe thấy rồi,
thính khứu giác của phàm nhân các người cùn chết đi được.”
Dư Mặc mỉm cười: “Ta cũng không nghe thấy âm thanh gì cả, có lẽ ngươi căng thẳng quá rồi chăng?”
Nhan Đàm vội dừng ngay lại cẩn thận lắng nghe một lúc, quả đúng là không
nghe thấy động tĩnh gì nữa, đành nín thinh không nói thêm gì. Thế nhưng
ngay khi bọn họ bắt đầu cất bước, nàng lại cảm thấy có tiếng sột soạt
trồi dậy bên tai, không nhịn được lại lên tiếng: “Nhưng mà đúng là có…”
Dư Mặc ngẩng đầu, một quầng sáng xanh hình tròn chầm chậm bung nở, chỉ
trong thoáng chốc chiếu rọi một màu xanh lét rờn rợn lên cả thạch động.
Giữa luồng sáng xanh, Nhan Đàm ngẩn người nhìn một đám rắn lúc nhúc dính bện vào nhau thành từng nùi tròn đang chầm chậm bò về phía bọn họ,
những chiếc vảy rắn phản chiếu ánh sáng xanh xao nhợt nhạt, càng toát
lên vẻ rùng rợn sởn cả gai ốc. Đám rắn xoắn thành từng mớ to này di
chuyển đến đâu đều lưu lại phía sau những vệt chất nhầy sền sệt loang
loáng.
Nhan Đàm trỏ tay về trước, giọng run run: “Nơi này là ổ rắn ư?”
Dư Mặc đảo mắt một vòng, chỉ vào hẻm động phía bên tay trái: “Chạy sang đó!”
Nhan Đàm dĩ nhiên không cần đợi hắn hối thúc, lập tức vừa xoay người liền co giò chạy ngay, bên tai còn vang lên tiếng xì xì phun lưỡi mỗi lúc to.
Thình lình phía sau truyền tới một đợt gió quất, nàng tức khắc cúi thấp
người, một con rắn độc màu sắc sặc sỡ bay vọt qua đỉnh đầu nàng va đập
mạnh vào vách đá. Còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì không biết ai từ phía
sau lưng đã ra sức đẩy mạnh một phát, nàng thuận thế loạng choạng đâm
đầu tới trước.
Xiêu xiêu vẹo vẹo chạy hết một quãng, băng qua
măng đá, đạp qua các vũng nước đọng, cuối cùng nghe thấy Đường Châu ở
phía sau lưng lên tiếng: “Được rồi, hẳn là đã cắt đuôi được bọn chúng.”
Nhan Đàm hơi thở dồn dập đứt quãng, ngón tay khẽ vạch ra một đạo bạch quang
giữa không trung, hai ngọn đèn lồng lấp lánh sắc vàng hiện ra trước mắt. Nàng thoáng sững người, đoạn mới từ từ nhìn thấy rõ ràng: Hai chiếc đèn lồng nọ là mọc ra từ một khuôn mặt hình tam giác được lát kín vảy, mà
khuôn mặt này lúc bấy giờ đã gần như dán sát vào chóp mũi nàng!
Nhan Đàm suýt nữa thì thét rống lên, may là cuối cùng đã kịp giơ tay bịt
chặt miệng lại. Nàng rón rén lui về sau một bước ngắn, gương mặt khủng
khiếp kia cũng sán lại gần, chỉ nghe xì xì hai tiếng, một chiếc lưỡi
mảnh dài chẻ ngọn nhả ra thụt vào trước mắt nàng. Nhan Đàm hai chân mềm
nhũn ngã phịch ra đất.
Đó là một con rắn khổng lồ!
Tuy
nàng còn chưa thấy rõ phần thân của nó rốt cuộc dài tới đâu, nhưng một
chiếc đầu rắn to kếch xù như vậy bày ra trước mặt, muốn gạt mình gạt
người cũng không thể được. Nàng miễn cưỡng ngước đầu lên nhìn con rắn
kia, cả người cứng đơ không thể động đậy, mà cũng không dám động đậy,
bây giờ chỉ cần nàng khẽ chớp mắt một cái là con rắn đồ sộ này sẽ lao
thẳng tới.
Đường Châu vừa định rút kiếm thì Dư Mặc đã giơ tay ngăn lại, chậm rãi lắc đầu.
“Nhan Đàm, ngươi tuyệt đối không được cử động, ta đang ở ngay sau lưng
ngươi.” Dư Mặc chầm chậm tiến sát đến gần, hết sức cẩn thận để khi dời
bước không phát ra tiếng động nào.
Nhan Đàm giương mắt nhìn con
rắn khổng lồ kia từ từ há to mồm, phô ra mấy chiếc răng vừa nhọn lại sắc bén như lưỡi dao, một mùi thối rữa lâu ngày phả thẳng vào mặt: “Dư, Dư
Mặc…”
“Đợt lát nữa khi ta chạm vào vai ngươi thì hai người hãy
lập tức bỏ chạy, trước khi chạy đến đường cùng không được dừng lại.” Dư
Mặc chầm chậm vươn tay sang, đẩy nhẹ một cái lên vai nàng, “Mau chạy!”
Nhan Đàm vừa nhấc chân đạp được một bước xuống đất thì Đường Châu đã chộp
phắt lấy cổ tay nàng kéo chạy thẳng về phía trước. Nàng không nhịn được
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả người Dư Mặc cuồn cuộn dâng lên một đám
yêu khí sắc xanh nhàn nhạt, lớp yêu khí này mỗi lúc một dày đặc, chỉ
trong chớp mắt đã biến thành màu xanh sẫm pha đen, cùng lúc thân mình
của con rắn kia đã bị một vòng yêu khí trói chặt lấy, khiến nó chỉ có
thể không ngừng giãy giụa đuôi, miệng nhả ra tiếng rít xì xì.
Nhan Đàm cảm thấy gần đây bản thân đúng là đen đủi nối tiếp, đầu tiên là bị người phàm rượt
chạy bán mạng, giờ lại bị rắn đuổi cho có cờ, hai lần đều cùng cực thê
thảm.
Địa đạo càng lúc càng ẩm ướt, thậm chí còn nghe được tiếng
nước chảy róc rách cách đó không xa, không gian trước mặt cũng dần mở
rộng, nơi cuối động dường như có những tia sáng le lói rọi vào. Cho dù
chỉ là một điểm sáng nhỏ, đối với người đang đi trong bóng tối đen ngòm
mà nói cũng đã là quý hơn bắt được vàng.
Nhan Đàm chạy một mạch
đến cuối hang, thấy trước mắt đã không còn đường, bên ngoài là tiếng
nước đổ rung trời, không ngờ nơi đó là một thác nước muôn phần tráng lệ. Nàng thấp giọng lên tiếng: “Đây đã là cuối