
, miệng lặp lại một lượt: “Không còn yêu pháp… giống mọi nữ tử bình thường…”
“Đạo cấm chế này, là phong tỏa toàn bộ yêu pháp.” Đường Châu vẻ mặt có chút
áy náy, “Ta mang theo trên người chỉ còn lại mỗi một lá này thôi.”
Nhan Đàm nổi cơn tam bành ném mạnh mớ táo trong tay về phía hắn: “Ai nói ta
muốn ném bị thương ngươi? Ta là muốn dùng táo liệng chết ngươi
luônnnn!!!”
Đường Châu bước tới trước một phát tóm lấy cổ tay
nàng, miệng mỉm cười bảo: “Táo làm sao mà liệng chết người cho được?
Ngoan, đừng quậy nữa.”
“Liệng không chết cũng phải liệng!”
“Ngươi… khoan đã, ta nhìn thấy được cả vai của ngươi rồi này, kéo y sam lại cho ngay ngắn. Bộ y phục này ngươi không phải là lấy của Hồ tẩu đấy chứ?”
… Thì đúng là vậy mà. Nhan Đàm vẻ không cam tâm đứng như trời trồng cứng đơ một chỗ, không biết nên tiến hay lùi.
Đường Châu đẩy nhẹ vai nàng: “Đi thay bộ y sam khác, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Nhan Đàm chỉ còn có thể lủi thủi trở về phòng mình, lấy từ trong tay nải ra
một bộ y phục màu xanh lục nhạt, lề mà lề mề hết một lúc lâu mới bắt đầu chầm chậm thay vào. Nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện xưa nay chưa từng
nghĩ đến. Tuy trước đây nàng có một khoảng thời gian tu vi bị giảm đáng
kể, thế nhưng cũng chưa tới bước không có khác biệt so với phàm nhân. Nữ tử phàm trần bình thường một ngày có thể đi đường bao xa, sức lực có
bao nhiêu, một bữa cơm phải ăn bao nhiều? Bất luận là về mặt nào, ngày
tháng sau này của nàng đều chỉ có thể càng khốn khổ hơn mà thôi.
Càng thảm nữa là, trước đó nàng còn tát cho Đường Châu một bạt tai. Tuy đây
là việc mà nàng trong lúc nằm mơ cũng còn theo đuổi, thế nhưng hiện tại
đến yêu pháp cũng đã mất sạch, phải làm sao bây giờ? Làm bộ như đã quên
mất việc này, hay là khóc lóc ỉ ôi rằng mình là bị bức bách mới phải làm vậy? Nhan Đàm vừa nghĩ vừa thay quần áo, cuối cùng mới lề mà lề mà bước ra khỏi phòng.
Đường Châu hai tay khoanh trước ngực đứng bên
ngoài, gương mặt cũng không lộ vẻ đã chờ đợi đến hết kiên nhẫn, chỉ đều
đều nhả ra một câu: “Lúc nãy ngươi có tát ta một bạt tai…”
Là
phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, cứ cho tránh được mồng một cũng tránh không khỏi mười lăm. Nhan Đàm ôm một bộ mặt thê lương lí
nhí: “Ngươi giận thì cứ tự nhiên đánh lại là được.” Nàng nhắm hai mắt,
trong lòng mặc niệm “Ý ta là ngược lại đó mau mau mềm lòng không được
đánh nhất quyết không được đánh có đánh cũng không được đánh mặt.” Đợi
hết một lúc lâu, quả nhiên không thấy cái bạt tai nào từ phía đối
phương. Nàng len lén hé mắt nhìn, chỉ thấy Đường Châu đang chìa tay
sang, lòng không khỏi nghĩ, con người này đúng là bỉ ổi ghê đi thừa cơ
mình không có phòng bị mà ra tay.
Đường Châu vỗ nhẹ cái lên đầu nàng: “Đi thôi.”
Nhan Đàm rất chi là bất mãn: “Ta duyệt lịch cao thâm hơn ngươi, tuổi tác cũng lớn hơn ngươi, sao ngươi lại có thể vỗ đầu ta?”
Lần này bọn họ là từ sơn động ở phía sau bãi tha ma tiến vào cổ mộ, trên
đường đi Đường Châu lần lượt phá vỡ toàn bộ những cơ quan xây trên
tường. Nhan Đàm nhìn mà không khỏi đau lòng, cơ quan một khi bị phế,
đoạn long thạch phía trên mộ đạo liền không còn chút công dụng, mấy tảng đá nặng thế này đem treo lên làm cơ quan, không biết đã phải hao phí
bao nhiêu vật tư nhân lực.
Hai người lại đặt chân đến nơi ngã ba
lần trước, có một tảng đoạn long thạch khổng lồ chặn lại ở đó. Đường
Châu mở khóa cơ quan thì thấy phía sau trống trơn không một bóng người.
Nhan Đàm không khỏi mở miệng lên tiếng: “Không lẽ Đào cô nương đã rời
khỏi rồi?”
“Cho dù không rời khỏi thì cũng đã sớm bỏ mạng trong chốn địa đạo này rồi.” Đường Châu thuận miệng đáp.
Nhan Đàm xòe tay nhún vai: “Ông trời đố kị hồng nhan.”
Đường Châu bắn một tia nhìn xeo xéo về phía nàng, giọng điệu bình đạm: “Đào
cô nương kia mục đích là gì ta và ngươi đều không tài nào biết được, thế nhưng hiện giờ thì không quan trọng nữa rồi.”
Nhan Đàm đi hết cả một quãng đường dài trong mộ đạo, chung quanh tối đen ngột ngạt, đợi
đến khi quay trở lại chỗ bãi tha ma mới hít thở được từng ngụm lớn một
không khí. Nàng lầm bầm: “Kì lạ, sao mình lại thấy cả người không chút
sức lực, giống như là sắp đi không nổi nữa vậy cà?”
“Chắc là đói rồi chứ gì.”
Nhan Đàm chầm chậm, chầm chậm quay đầu sang nhìn hắn, thậm chí còn nghe được cả tiếng chiếc cổ cứng đơ kêu lên kèn kẹt: “Đói rồi…?”
Đường Châu gật đầu: “Cũng đã xấp xỉ đến giờ dùng cơm tối rồi, ngươi cảm thấy đói cũng không có gì là lạ.”
Nhan Đàm tâm hồn ngập ngụa thương tổn, thần thái ảo não thê lương: “Ta cứu
ngươi những hai lần, ngươi lại đối xử với ta như vậy, phong tỏa hết yêu
pháp của ta, tại sao vậy?” Nàng dừng lại, nghĩ xem tiếp theo phải nói
thế nào. Theo như trong hí kịch thường diễn thì nàng sẽ trong một lúc
phẫn nộ mà trầm mình xuống sông hay nhảy khỏi vách đá, trước khi nhảy
còn quay đầu bi ai tuyệt vọng ném lại một câu: “Chàng đừng khuyên can
thêm nữa, ý ta đã quyết…” Sau đó nam tử trong vở hí kịch thường sẽ trong chớp mắt thốt nhiên tỉnh ngộ, tiếc hận khôn nguôi. Nàng nhìn một vòng
xung quanh, chỗ nàng đang đứng là