XtGem Forum catalog
Trầm Vụn Hương Phai

Trầm Vụn Hương Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327800

Bình chọn: 9.5.00/10/780 lượt.

một gò đất, chẳng có sông suối gì cả,

bất luận là nhảy thế nào thì ước chừng nhiều lắm cũng chỉ bong gân cái

giò là cùng.

Đường Châu ôm một bộ mặt thiên kinh địa nghĩ (1):

“Làm phàm nhân có gì không tốt, hiện giờ trên người ngươi một chút yêu

khí cũng không còn, không phải càng tốt hay sao?”

Nhan Đàm ỉu xìu như sắp hết hơi huơ huơ ngón tay: “Thứ nhất, trên người ta vốn dĩ đã

không có yêu khí; thứ hai, ta không muốn làm phàm nhân một chút xíu nào; thứ ba, ta đến thần tiên còn không muốn làm nghĩ sao ta lại muốn làm

phàm nhân?!”

Đường Châu tảng lờ chủ đề bàn luận này: “Tìm một

khách điếm trong trấn nghỉ tạm một đêm trước đã, ta thấy hiện giờ dù có

đi nhanh cách mấy cũng sẽ không kịp đến được thành trấn tiếp theo.”

Nhan Đàm chỉ đành nối gót theo sau, có điều đến khi bước vào quán ăn cách

mấy ngày trước họ đã ghé qua thì thấy tiểu nhị nhìn nàng bằng một ánh

mắt vô cùng quái dị, cứ như sợ nàng sẽ xé nát cả cái quán đem nhét vào

bụng không bằng. Nhan Đàm đã đói rã ruột, vừa nhìn thấy thức ăn dọn lên

liền chộp lấy đũa chìa sang định gắp. Đường Châu dùng một chiếc đũa gõ

vào thành đĩa, chậm rãi cất lời: “Bắt đầu từ hôm nay, trên đường đi

ngươi sẽ học tập một số lễ nghi của nữ tử bình thường. Chủ hãy còn chưa

mở lời, khách sao lại có thể động đũa?”

Nhan Đàm thở dài một hơi: “Ngươi là có mục đích gì đây? Vốn dĩ ngươi đâu có bận tâm mấy chuyện này.”

“Ta tiếp theo sẽ lên đường đi Tề Tương.”

Hy vọng lần nữa thắp sáng trước mắt Nhan Đàm: “Ngươi đã định về quê thăm

nhà, chắc sẽ không muốn dắt theo ta nữa chứ gì? Ta chắc chắn sẽ hù chết

khiếp người nhà của ngươi đó.”

“Thế nên ta mới phải dạy ngươi một số lễ tiết. Ngươi thông minh như vậy, học cũng sẽ rất nhanh thôi, ta nói có đúng không?”

“… Ngươi có nịnh nọt ta cũng vô ích thôi, ta hơi đâu mà đi để ý ba cái lễ tiết nghi thức rườm rà kiểu cách đó.”

Đường Châu điềm nhiên nhìn nàng: “Vẫn là cứ từ từ mà học, trước tiên là về cử chỉ ngôn từ. Nữ tử đều không thể ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt

người khác mà nói chuyện như vậy, ngươi nhớ kĩ đấy.”

Nhan Đàm

siết chặt nắm tay, lưỡng lự hồi lâu giữa đường đường tôn nghiêm của một

hoa tinh và ngày tháng sinh tồn ăn no mặc ấm, cuối cùng chầm chậm hạ đầu xuống thấp: “Biết rồi.”

Đường Châu rất ư hài lòng: “Thức ăn cũng đã nguội cả, có thể động đũa được rồi.”

Nàng tiếp thu ngay tắp lự quan điểm vô cùng đúng đắn này, tức khắc nhấc đũa. Thế nhưng Đường Châu lại lần nữa một đũa gõ xuống, thong thả cất lời:

“Ngươi lẽ nào không biết đây là một lời khách sáo? Lúc này việc ngươi

phải làm là đáp lại một câu tương tự, sau đó hai bên mới cùng động đũa.”

Nhan Đàm lập tức phản công đốp lại: “Phàm nhân các người đúng là màu mè lại ưa làm dáng.”

Bữa cơm này quả là khiến nàng tăng thêm uất hận dồn nén, mức độ thương tổn

tinh thần càng trầm trọng hơn. Dùng xong cơm tối, bọn họ tìm một căn

khách điếm nghỉ lại qua đêm. Nhan Đàm gần như vừa động được tới chăn mền là đã ngủ thiếp đi mất, mà cũng vì ngủ quá sớm nên đến nửa đêm thì chợt tỉnh giấc, nàng bèn ra mở cửa sổ hít chút khí trời.

Ánh nến

trong phòng Đường Châu vẫn còn sáng, bên trong mờ mờ ảo ảo, có thể thấy

được hắn vẫn còn đang ngồi đấy chưa ngủ. Đường Châu đến trấn Thanh Thạch hẳn là có mục đích riêng của hắn, không biết rốt cuộc là vì cái gì nữa

đây?

Nhan Đàm giơ cổ tay lên, nhìn đạo cấm chế trên đó, miệng khe khẽ buông tiếng thở dài: xem ra trong khoảng thời gian trước mắt vẫn là chưa thể thoát được. Tuy nói tuổi thọ của phàm nhân không quá dài, nàng vẫn có thể đợi được, thế nhưng mà nhìn Đường Châu hắn thế này, sống đến tám mươi mấy tuổi hẳn cũng không thành vấn đề, thế thì nàng rất có khả

năng phải chịu đàn áp của hắn trong năm sáu chục năm lận.

Năm tháng, đôi khi đúng là rất ư tàn khốc.

Chú thích:

(1) thiên kinh địa nghĩa: thường đạo bất biến của đất trời, hiển nhiên là đúng không phải bàn cãi. Giấc ngủ sau đó của

Nhan Đàm cứ chập chờn cơn tỉnh cơn mê, trong mộng có vô số những đoạn

hình ảnh rời rạc lướt qua. Đầu tiên là nàng đang đứng trước ao sen cho

cá ăn, trôi dạt xung quanh là mùi thơm thoang thoảng của trầm hương. Sau đó nàng đứng giữa đám mây mù, mắt nhìn về phía một người đang sải từng

bước rộng tiến tới trong màn sương giăng, người đó thân khoác trường bào phong nhã thanh thoát, vạt áo trước ngực và tay áo được bọc lấy bởi một lớp khải giáp lạnh lẽo, bước chân trầm ổn mà tôn quý.

Chỉ trong

chớp mắt, sương mù tiêu tan, nàng đang đối diện với cái đầu hói láng

coóng tượng trưng cho trí tuệ của tộc trưởng, miệng không nhịn được bật

ra tiếng cười rúc rích khe khẽ, trong lúc ngẩng đầu vừa khéo bắt gặp một đôi mắt thâm trầm đen thẫm như mực. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy

Dư Mặc. Hắn là một nam tử tướng mạo tuấn nhã ung dung, khuôn miệng khi

chứa nét cười toát lên vẻ anh tuấn khôi ngô rất sinh động. Chỉ là vừa bị một đôi đồng tử thâm trầm như vậy nhìn cho đăm đăm, lại vừa tinh mắt

trông thấy chiếc tách trà trên tay đối phương rắc một tiếng nứt thành

hai nửa, nàng lập tức hoài nghi phải chăng bản thân trông rất giống kẻ

thù