
câu với Thẩm Tương Quân, nàng ta liền
dẫn theo chú vẹt cất bước đi khỏi. Đường Châu bước đến trước cửa, nhếch
mép cười khẽ: “Sao lại ngồi bệt ra dưới sàn?”
Nhan Đàm giận sôi
gan, thế nhưng mở miệng giọng điệu ngược lại đến là nhu mì: “Sư huynh,
huynh nếu như sợ người ta chạy ra ngoài bị đám quỷ dữ quấy nhiễu thì cứ
nói thẳng ra đi, cần gì phải dán quá trời là bùa trên cửa như vậy?”
Đường Châu cười đáp: “Còn không phải lo sư muội ham chơi nghịch ngợm mới bất
đắc dĩ phải dùng hạ sách này sao, hiếm khi muội lại có thể hiểu được nỗi lòng này của vi huynh.”
Nhan Đàm mặt mày xuôi xị: “Ngươi rốt cuộc tính khi nào thì xách ta đi luyện đan?”
Đường Châu bước vào trong phòng, đi đến bên bàn ngồi xuống: “Cái này hãy còn chưa vội.”
Nhan Đàm đứng dậy, dùng tay phủi phủi bụi bám trên người: “Yêu quái trong
thiên hạ nhiều là như vậy, ngươi cứ một mực không buông tha ta.”
Giữa sắc hoàng hôn mông lung, Đường Châu đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi ‘ừm’
nhẹ một tiếng: “Thật ra ta cũng đã từng nghĩ qua có nên thả ngươi ra
không, bản tính của ngươi dường như cũng không hề xấu.”
Nhan Đàm hai mắt long lanh nhìn hắn đầy chờ mong.
“Nhưng cũng chả tốt đẹp được là bao. Có lẽ nên để ngươi đi theo ta một thời gian, mài luyện tâm tính thêm một chút nữa?”
Nhan Đàm đáp ngay tắp lự: “Ngươi vẫn cứ là mau đem ta đi luyện đan cho rồi.”
Đình viện rải rác những đốm sáng nhỏ, nhưng đây không phải đốm lửa bình
thường mà lại tỏa ra thứ màu xanh lét trông rất quỷ dị. Qua một lúc sau, những đốm lửa trơi kia lại từ từ tự động tắt lịm.
Đường Châu nhẹ nhàng cất bước đi vào đình viện, cúi người gom một ít đất cho vào lòng
bàn tay. Hắn vừa định quay trở về phòng thì chợt nghe thấy từ bên dãy
phòng phía Tây truyền lại một tràng âm thanh quái dị không phân biệt
được là khóc hay cười, âm giọng phảng phất có phần quen thuộc, dường như đã từng nghe qua ở đâu. Hắn khẽ dời bước đi sang Tây sương, tựa sát
người vào thành cửa, xuyên qua khe hở trên cửa nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy ngồi bệt trên đất là một đạo sĩ lớn tuổi khoác đạo bào màu hạnh
hoàng, liên tục đấm ngực giậm chân thùm thụp, khi khóc khi cười, quả
đúng là Lăng Hư Tử. Ông ta dù sao cũng được xem là một đấng tôn sư, khó
mà ngờ được lại có lúc lâm vào tình cảnh như ngày nay, thật khiến người
khác không nhịn được tiếng thở dài.
Đường Châu vừa quay người
lại, đột nhiên trước mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo chết người, một thanh trường kiếm sắc nhọn suýt soát nhắm thẳng vào hắn rạch gió lao tới.
Đường Châu nhanh như chớp dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm, vừa kịp
nhìn thấy người đang điều khiển kiếm không ai khác chính là Thẩm Tương
Quân! Hắn thoáng giật thót, xem ra sắc đêm hỗn độn, nàng ta nhất thời
không nhận ra hắn. Đường Châu vừa buông lỏng tay, Thẩm Tương Quân lại
một nhát đâm thẳng tới, đường kiếm vừa nhanh lại vừa ác liệt.
Nàng ta thần sắc ảm đạm, trong mắt sục sôi hiềm thù, so với Thẩm Tương Quân
của ban ngày dường như đã biến thành một con người khác hẳn.
Đường Châu không muốn đả thương nàng ta, bèn dùng thanh kiếm hãy còn nằm
nguyên trong vỏ điểm nhẹ lên kiên tỉnh huyệt (2) trên vai Thẩm Tương
Quân, nàng ta liền buông lỏng tay, trường kiếm trong tay đánh ‘cách’ một tiếng rơi xuống. Hắn xoay người, dùng một chân khẽ điểm lên mặt đất,
nhẹ tựa lông hồng cất mình rời khỏi.
Từ Tây sương về lại Đông
sương, nhất định phải bắt ngang qua đình viện. Đường Châu nhìn thấy một
bóng người đang chầm chậm đi tới, thì ra là Thẩm lão gia. Ông ta đeo một chiếc giỏ trên lưng, tay còn lôi theo cả một cái cuốc, trông lại thập
phần vất vả. Gỡ chiếc giỏ khỏi lưng đặt sang một bên, ông bắt đầu dùng
cuốc đào một cái hố. Đường Châu chân khẽ đạp gió lướt sang, rảo qua một
vòng tìm một ngọn cây gần đó đáp xuống, không mảy may để lọt ra một
tiếng động nào.
Chỉ thấy ông ta đào lấy đào để hết một lúc lâu,
mãi đến khi mặt đất lộ ra được một khoảng trống sâu hơn ba xích (3) thì
mới ngừng tay. Rồi ông ta cầm chiếc giỏ đặt cạnh chân sang, từ từ dốc
ngược xuống cho những thứ bên trong rơi vào miệng hố. Đường Châu ẩn mình trong tán cây, chỉ có thể thấy được bóng người nhìn nghiêng, hoàn toàn
không nhìn rõ được những vật ông ta đem chôn kia rốt cuộc là thứ gì.
Nghĩ ngợi một thoáng, hắn chợt nhớ ra cây trâm lần trước giúp Đào Tử Khí nhặt về vẫn còn nằm ở chỗ mình, bèn lấy ra nhắm vào một lối đi lát gạch cách đó khá xa ném sang.
Chiếc trâm gài tóc chạm đất phát ra tiếng kêu leng keng, Thẩm lão gia lập tức rời chỗ đi tìm nguồn gốc của thanh âm kia.
Đường Châu nhảy từ cành cây đáp mình xuống đất, mượn ánh trăng soi nhìn vào
trong hố, chỉ là chung quanh thực sự quá tối, hắn đành phải vươn tay ra
nhặt lấy một ít thứ ở trong hố kia ra, bỏ chung vào nhúm đất vừa thu
thập được ban nãy. Vừa kịp làm xong mấy việc này thì đã nghe tiếng bước
chân của Thẩm lão gia đến gần, bóng dáng Đường Châu như làn khói xanh
thoắt cái lượn mất, quay trở về dãy sương phòng phía Đông.
Mấy
mảnh bùa chú dán trên cửa phòng Nhan Đàm vẫn còn nằm nguyên như cũ,
trong phòng ánh nến đã tắt, xem ra nàng ấy đã đ