Trầm Vụn Hương Phai

Trầm Vụn Hương Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325984

Bình chọn: 8.5.00/10/598 lượt.

việc từng bứt ba sợi râu của

Nam Cực Tiên ông lúc còn trên thiên đình cũng đã đào ra, thế mà vẫn

không nhớ được từng có lúc nào đắc tội đối phương.

May thay chỉ một chốc sau, Dư Mặc đã chậm rãi đặt ly trà trên tay xuống, xoay sang nói với Tử Lân: “Vậy ta không dám khước từ.”

Nhan Đàm nhìn ly trà đã biến thành một nhúm sứ vỡ, trong lòng ngang ngổn bất an. Nàng giờ chẳng thiết tha gì diễn bích đan nữa, chỉ muốn tìm chỗ nào nấp kĩ vào, cho dù là đào cái lỗ cũng được.

Tộc trưởng xoa

xoa tay, cười đến bộ râu nhấp nha nhấp nhổm: “Sơn chủ xem xem, đây đều

là các mỹ nhân được tuyển chọn gắt gao của bổn tộc, chẳng hay có được

người nào vừa mắt?”

Tử Lân xua xua tay, vẻ chẳng mấy hứng thú: “Đưa về cả đi.”

Bỗng Dư Mặc lên tiếng: “Đã thế thì ta chọn một người vậy, chỉ một là đủ.”

Nhan Đàm nhúc nhích một tí ti người, chỉ cảm thấy xương cốt khắp người đều

đang cọ vào nhau ken két, lòng cố nghĩ theo hướng tích cực nhất có thể:

Mới nãy người Dư Mặc sơn chủ nhìn không phải nàng vậy nên nàng không

phải kẻ thù của sơn chủ mà sự thật là nàng quả thực mới gặp sơn chủ lần

đầu tiên… Đại để là vậy…

Tà áo đen trước mắt tiến mỗi lúc một gần, nhưng không dừng lại mà đã đi lướt qua nàng. Nhan Đàm vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe Dư Mặc đều đều cất giọng: “Ta chỉ muốn người tốt

nhất trong số, các ngươi, ai có ý muốn lưu lại?”

Người tốt

nhất trong số, chắc chắn không thể là nàng, nhưng Nhan Đàm tự xét thấy

da mặt đủ dày, bèn lập tức lên tiếng: “Sơn chủ đại nhân, ta có thể lưu

lại không?”

Dư Mặc dừng bước, ngoảnh đầu nhướn mày nhìn nàng: “Ngươi?”

Nhan Đàm nở một nụ cười toe toét, nét mặt trong veo: “Ờm, tuy ta dung mạo

không phải đẹp nhất, nhưng tu vi của ta cao lắm… E hèm, không phải, rất

nhiều người đều bảo ta dịu dàng chu đáo lại thấu hiểu lòng người.” Một

thông tin thu thập được từ chỗ Nguyên Đan, Dư Mặc sơn chủ ưa thích nữ tử cao ráo dịu dàng đáng yêu. Điều đầu tiên đã bị hạn chế bởi ngoại hình

bản thân, hai điều sau nhất định phải thầu trọn. Không biết từ giờ bắt

đầu học cách trở nên dịu dàng đáng yêu có kịp không nữa…

Dư Mặc chợt cười, nụ cười như làn gió ấm sượt khẽ qua má, đáp luôn: “Được.”

Nhan Đàm bấy giờ còn đang vắt óc nghĩ xem bản thân có còn điểm tốt đẹp gì có thể kê ra, đột nhiên nghe hắn nói vậy, trong tích tắc đần hết cả mặt.

Dễ ợt, phải nói là… dễ đến khiến nàng có chút không chấp nhận nổi.

Dư Mặc bước đến trước mặt nàng, chậm rãi chìa tay sang: “Dậy đi, ta sẽ cho Bách Linh dẫn ngươi đến chỗ ta.”

Nhan Đàm ngơ ngác chìa tay sang nắm lấy tay hắn, trong chốc lát còn chưa

định thần lại được, chỉ cảm thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của các đồng

tộc chung quanh đang muốn đem mình chặt thành từng khúc. Nàng ngẩng đầu, phản chiếu vào mắt là một gương mặt anh tuấn, chưa hết, trên tay người

này còn là chiếc hộp gấm đựng diễn bích đan, thốt nhiên nàng cảm thấy

thế gian này sao mà đẹp quá.

Đan Thục thỏ thẻ vào tai cha: “Vị tỉ tỉ đó có phải sau này sẽ ở lại đây chơi với con không?”

Nguyên Đan hiền hậu xoa đầu tiểu lang yêu: “Tỉ tỉ không phải ở lại để chơi với con, tỉ ấy phải ở cùng sơn chủ, ngoan.” Y ngước nhìn Nhan Đàm, vẻ mặt

còn có chút không tin nổi, miệng lầm bầm: “Lẽ nào thật sự ăn mãi một món đã ngấy, muốn thử đổi khẩu vị ư?”

Nhan Đàm lòng lâng lâng

nghĩ, vị Dư Mặc sơn chủ này đúng là có mắt nhìn người, chỉ liếc sơ cái

là đã nhìn ra nàng tốt cỡ nào. Nàng sớm đã bảo rồi mà, cho dù có làm một đĩa cải thìa củ cải thì cũng là đĩa cải thìa củ cải có một không hai

vượt trên sơn hào hải vị.

Chợt nghe giọng nói trầm thấp của

Dư Mặc điềm đạm cất lời: “Bách Linh, ngươi dẫn người đến thư phòng, dạy

nàng ta sắp xếp sách thế nào cho ngăn nắp, tiện thể dọn dẹp sạch sẽ gian phòng của ta. Từ nay về sau, những việc này ngươi cứ giao cho nàng ấy.”

Gần như chỉ trong chớp mắt, sắc mặt tất thảy những người có mặt chung quanh đều dịu xuống. Nguyên Đan mặt lộ vẻ “ra là vậy”, Tử Lân thì cười nói:

“Ta còn đang nghĩ yêu cầu của ngươi sao lại ngày một thấp, cả thế này

cũng vừa ý.”

Nhan Đàm bấy giờ đã tê liệt toàn thân do lãnh

chịu tàn phá trên diện tinh thần, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một suy

nghĩ: Một người nói mình là hạng xoàng vẫn có thể xem như không nghe

thấy, nhưng hiện giờ bao nhiêu người đều phán như vậy, có phải mình thật sự tệ lắm không?

Té ra Dư Mặc sơn chủ chẳng phải muốn thị

thiếp gì mà chỉ cần một nha hoàn, thế nên mới chọn nàng. Vậy sao hồi nãy không chịu nói sớm?! Nhan Đàm tức thì giận tím gan, đúng là quân vô

lại, chỉ giỏi bắt chẹt thân gái dặm trường chân yếu tay mềm (?) như nàng đây. Nàng không những phải cuỗm diễn bích đan mà còn phải xoáy sạch

vàng bạc châu báu của hắn, bắt cóc toàn bộ thị thiếp của hắn… Tức chết

đi được!

Mãi đến rất nhiều năm sau Nhan Đàm mới biết, câu nói này của Dư Mặc truyền về tộc hoa tinh đã khiến nàng chỉ trong một đêm

trở thành tấm gương để các tộc nhân dạy dỗ con gái nhà mình. Mỗi một

người làm mẹ đều có câu, con cứ thế này thế nọ thể nào sau này cũng

không gả được, không ai thèm rước giống như Nhan Đàm.

Nàng đã nức danh.

“Tất cả đồ đạc


Disneyland 1972 Love the old s