
dặm đến trước đình sen, lồng khắc gần kề, cửa sổ chạm họa đổ
nghiêng, vết rêu bưng thềm yến ngậm ngọc bích, nhẹ khép bức rèm Tương
phi”, đoạn cười bảo: “Cái này có thể kết hợp được với nhạc làm lời hát,
câu chuyện này của cháu lời thoại đều rất khá, ông chủ đúng là có mắt
nhìn người.”
Hoa Hàm Cảnh đứng một bên, người khoác làn áo
xanh mỏng mảnh, giọng điệu rất bình đạm nói: “Cháu lại cảm thấy đọc lên
không xuôi cho lắm, chỉ e hát không ra điệu, nếu cố hát cho bằng được
nghe vào cũng sẽ không thuận tai.”
Mẫn Lưu lập tức độp lại:
“Chứ không phải anh không biết hát hả, trên đời làm gì có lời thoại
không hát được, chỉ có kẻ không biết hát!”
Mặt Hoa Hàm Cảnh sa sầm.
Nhan Đàm dằn Mẫn Lưu lại, cười híp mắt bảo: “Lời viết đúng là âm vần có
không xuôi, nhưng anh lợi hại thế này, có không xuôi nữa cũng hát được
ra sắc thái riêng biệt mà.”
Cơ mặt đang căng cứng của Hoa Hàm Cảnh giãn ra đôi chút, y cầm lấy quyển sổ xoay người đi khỏi: “Để ta xem qua cái đã.”
Mẫn Lưu dẩu môi: “A, thứ lời giả tạo như vầy mà bà cũng nói ra được, tui không thèm để ý bà nữa.”
Nhan Đàm nghĩ bụng, nhân vật có máu mặt như sư phụ nàng trên thiên đình mà
còn thích nghe nói ngọt, phàm nhân đương nhiên cũng ưa nghe rồi.
Vở tuồng đầu tiên gánh hát diễn sau khi đặt chân tới Nam Đô chính là vở do Nhan Đàm viết, liên tục ba đêm liền sau đó đều diễn lại cùng một vở. Do cả mấy vị công tử quý tộc trong thành Nam Đô đều đến tán thưởng, người
đến xem tuồng cũng đặc biệt đông. Chủ gánh hát rất hài lòng, tiền lương
tháng đó của nàng cũng được tăng thêm ba tiền. Nhan Đàm tuy biết chủ
gánh thật ra bủn xỉn, nhưng trong lòng lại rất không có tiền đồ mà lấy
làm vui mừng, ba tiền thật ra vẫn có thể mua được không ít đồ lặt vặt.
Nhan Đàm dời chiếc thang sang kê cạnh sân khấu, trèo lên gỡ ngọn đèn lồng đang treo phía trên.
Triệu đại thúc ở sau lưng dặn dò một câu “Cẩn thận đừng để bị té”, xong vác đạo cụ đi khỏi.
Nhan Đàm tay vừa rướn được tới sợi dây treo đèn lồng, đột nhiên dưới chân
hẫng cái, chỉ nghe một tràng gỗ gãy răng rắc, người đã rơi thẳng từ trên thang xuống. Từ độ cao này ngã xuống thì không chết được, nhưng liệu có trật khớp lưng không thì khó lòng nói trước. Nàng rất lấy làm khó hiểu, gần đây nàng thức dậy sớm lại bận luôn tay, theo lẽ chỉ có thể gầy đi,
lí nào lại béo đến độ giẫm gãy cả thang chứ nhỉ?
Nhan Đàm
không hề rơi xuống đất như nàng tưởng. Một người đã chìa tay sang choàng lấy eo nàng bế bổng lên, miệng khẽ cười nói: “Thứ việc nặng này, sao
lại có thể để cô nương làm cơ chứ? Chẳng may để ngã trúng chỗ nào, há
còn không phải phí phạm của trời?”
Phí phạm của trời…
Nhan Đàm rùng mình một cái rõ mạnh: Nàng không phải, vừa bị tán tỉnh đó chứ?
Nàng dòm dòm kẻ đang ôm eo mình, lại dòm dòm chiếc quạt xếp vẽ mạ vàng trên
tay y, cuối cùng liếc qua chiếc thang đã bị gãy thành từng khúc bên
cạnh, trong khoảnh khắc đã rõ ràng hai việc: Thứ nhất, vị Đăng Đồ Tử (2) công tử này rất có tiền, chiếc quạt này của y mang đến tiệm cầm đồ cũng cầm được không ít ngân lượng. Thứ hai, thang không phải do nàng đè sập
mà là bị vị công tử này làm hỏng, với sức lực này, xem ra đối phương
biết võ công.
Người nọ phạch một tiếng xòe quạt ra, thủng
thẳng phe phẩy vài cái, miệng mỉm cười hỏi: “Thế nào, cô nương không có
gì muốn nói ư?”
Nhan Đàm mặt không biểu cảm: “Đằng ấy ai vậy?”
Người này trông như có phần kinh ngạc, miệng ơ tiếng, đóng cây quạt lại gõ gõ lên cằm: “Cô nương không biết ta là ai?”
Nhan Đàm hất tay y ra: “Bộ ta phải biết đằng ấy là ai hả?” Nàng ghét nhất là loại người tay chân không được sạch sẽ.
Đối phương bật một tiếng cười khẽ: “Ta còn cứ tưởng các cô nương trong
thành đều nhận ra mình, thế nhưng… không hề gì, tại hạ họ Lâm, tên Vị
Nhan, đã khiến cô nương phải chê cười.”
Lâm Vị Nhan? Nhan Đàm nghĩ nghĩ, lập tức nhớ ra: “Thì ra công tử chính là Lâm thế tử ‘trong
truyền thuyết’.” Nam Đô là quốc đô của Nam Sở, quý tộc quan lớn, hoàng
thân quốc thích đa phần đều ngụ tại đây. Lâm Vị Nhan là thế tử của đương triều quận vương, giữ chức ở ti giám sát, trên mình còn có công danh,
có thể nói là tuổi trẻ tài cao. Còn có một vị công tử là con nhà tể
tướng đương triều, tên là Bùi Lạc, là đốc ti của ti giám sát, hai người ở thành Nam Đô nổi danh như cồn, có điều toàn nổi tiếng nhờ những chuyện
phong lưu ong bướm.
“‘Trong truyền thuyết’? Đây là ý gì?”
Nhan Đàm vội đáp: “Không có gì không có gì, ta buột miệng nói chơi vậy
thôi.” Nàng đâu thể nào lại rằng, Lâm thế tử người đúng là rất nổi
tiếng, thành Nam Đô này ai người không hay ai người không tỏ danh hiệu
“phong lưu không hạ lưu, lưu tình không lưu giống” xưa nay của người.
Lâm Vị Nhan sấn gần một bước, miệng mỉm cười bảo: “Hôm kia ta đã được xem
vở tuồng do cô nương viết, viết rất khá, đến cả Bùi Lạc Bùi huynh cũng
có lời khen ngợi.”
Nhan Đàm vội lùi ra sau một bước: “Đa, đa tạ…”
“Nay cô nương đã biết ta là ai, phải chăng còn có điều chi muốn nói?” Y thuận thế lại sấn tới một bước.
“Phải rồi,” Nhan Đàm chỉ chỉ chiếc thang nằm một bên, “chiếc thang này cò