Polaroid
Trầm Vụn Hương Phai

Trầm Vụn Hương Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326080

Bình chọn: 8.5.00/10/608 lượt.

ười đi trước cả một cái đầu. Hai người mặc

thứ quần áo rất ư nặng nề, màu sắc sặc sỡ, tay áo dài gần quét đất, mặt

mày đánh phấn trắng toát, môi tô đỏ chót, viền mắt đen sẫm, hai má đỏ

hồng.

Nhan Đàm đang khó nhọc ngước đầu lên, vừa nhìn thấy hai người này thì ngay tắp lự đứng hình. Xưa nay nàng cứ tưởng phàm nhân

nhìn cũng không khác mình là bao chứ? Sao lại, sao lại có bộ dạng như

thế này?

Bốn mắt nhìn nhau, sau một khoảnh khắc im lặng,

người mặt trắng thấp hơn kia nhảy dựng lên trước, hơi dày giọng khỏe gào banh cuống họng: “Yêu quáiiiiii, có yêu quáiiiiii…”

Bốn mắt nhìn nhau, sau một khoảnh khắc im lặng, người mặt trắng thấp hơn kia nhảy dựng lên

trước, hơi dày giọng khỏe gào banh cuống họng: “Yêu quáiiiiii, có yêu

quáiiiiii…”

Nhan Đàm phát quạu. Nàng hiện giờ chẳng qua bộ

dạng có thảm hại một chút, áo quần có bẩn một tẹo thôi mà, có chỗ nào

giống yêu quái chớ? Hai phàm nhân này―được rồi, tạm cho bọn họ là phàm

nhân đi, mặt trét trắng như tường vôi, má đánh đỏ như đít khỉ, mặt mày

tô vẽ như này lại còn dám bảo nàng là yêu quái, rõ là há có lý này.

Người thấp hơn kia gào hết hai tràng, giọng gào vừa cao vừa thé, loạng cha

loạng choạng chen chân khỏi cánh cửa nhỏ, dọc đường vừa chạy vừa la:

“Yêu quáiiiii một con yêu quái người chèm nhẹp thứ nước xanh lè từ trên

trời rớt xuốnggg…”

Nhan Đàm chân tay lẩy bẩy bò tới trước một bước, chìa một bàn tay sang. Người cao hơn bấy giờ đang đứng như trời

trồng thình lình lùi lại một bước lớn, bùm tiếng va vào vách tường, lập

cà lập cập nắm lấy cán chổi gác cạnh tường, giọng run run: “Ngươi, ngươi là… ngươi là yêu nghiệt phương, phương nào, dám tới đây… đây gây rối?!”

Nhan Đàm trừng mắt giận dữ. Tại sao những phàm nhân này khăng khăng khẳng

định nàng là yêu nghiệt, mà không phải là tiên tử đáp xuống nơi này? Tuy bây giờ đã không phải nữa, nhưng tốt xấu gì mấy trăm năm trước nàng

cũng từng là tiên tử chứ bộ.

Bỗng nghe vài tiếng bước chân

nặng nề truyền tới, Nhan Đàm mắt đứng cả tròng, chỉ thấy một người đàn

ông cao to lực lưỡng mặt bôi phấn mỡ đỏ đen xen kẽ tay giơ cao thanh

long đao (1), hét to vào mặt nàng: “Yêu nghiệt phương nào dám bén mảng

tới đây?”

Nhan Đàm dồn hết sức lực, lớn tiếng hét to: “Ta không phải yêu quái!”

Choang một tiếng, thanh thanh long đao kia cắm thẳng xuống đất, bụi tung mịt

mù. Có thể thấy đây là một thanh đại đao hàng thật giá thật, không phải

loại dùng để lòe thiên hạ chứ bên trong thật ra rỗng ruột, nếu bị thanh

đao này chém vào người… khóe miệng Nhan Đàm co giật một hồi, hậu quả

nàng nội tưởng tượng thôi đã chẳng dám. Sau lưng người đàn ông vạm vỡ

chầm chậm thò ra một gương mặt trắng bóc, chính là người nhỏ con hơn sợ

đến bỏ chạy ban nãy: “Bà… không phải yêu quái thiệt hả?”

“Đừng, đừng nghe ả nói xàm! Yêu quái đều nói bản thân không phải yêu quái!”

Người cao hơn đang dán sát người vào tường co ro một đống.

Nhan Đàm nằm úp bụng dưới đất, lòng ôm nỗi khổ nói không nên lời. Chợt thấy

trên mặt có cảm giác mềm nhẹ của vải vóc sượt qua, nàng ngước mắt nhìn

lên, thấy người đàn ông lực lưỡng kia đang kéo tay áo dài thượt của

người cao hơn chùi qua mặt mình, đoạn bật cười hào sảng: “Mi chắc là

tiểu cô nương trốn nhà đi bụi rồi có phải không, vọc cho mình mẩy dơ dáy thế này.”

Nhan Đàm cảm kích gật đầu.

Một tiếng

“tiểu cô nương” này nàng nghe vào thật là mát cả ruột gan. Nghĩ lại khi

còn nhỏ tuổi, nàng lúc nào cũng muốn nhanh lớn lên để không bị người

khác coi thường, nay tuổi đã lớn thì lại muốn choàng vào người bộ lốt

non tơ một tẹo.

“Bộ áo này bị làm dơ rồi, ông chủ lại còn không mắng chết con…” Người cao cao kia mặt mày mếu máo.

“Yên tâm, đợi ông chủ nhìn thấy tiểu cô nương này rồi là sẽ không nhớ tới

định mắng mày nữa đâu.” Người đàn ông cao to cười ha hả.

“Nhưng bây giờ mới bắt đầu học nghệ thì có hơi trễ, không bằng luyện từ nhỏ như tụi con.”

“Vậy thì đã sao? Bây giờ các lão gia đều thích kiểu này, trắng trẻo dẻo mềm, xinh xẻo mọng nước là được…”

Nhan Đàm không khỏi nghĩ thầm, mấy người này rốt cuộc làm nghề gì vậy? Là dân buôn người, hay coi việc trong thanh lâu kĩ viện?

Thực tế chứng minh, nàng cùng với dân buôn người và tú bà thanh lâu hằng nghĩ trong đầu không có duyên phận.

Nàng từ quỷ môn thoát ra, vừa khéo rơi xuống trước cửa một gánh hát ở Đồng

Thành. Đồng Thành nằm ở phương Bắc, ra bắc nữa là đại mạc hoang vu, giữa đại mạc hiếm dân cư ngụ, chỉ có một dãy núi lớn. Vùng núi này tên là Da Lan, đỉnh núi chính cực kì cao, quanh năm tuyết phủ trắng xóa. Nàng mà

vận khí xui xẻo một chút rớt xuống đó, thật chỉ còn nước cóng chết với

mà đói chết.

Bấy giờ thiên hạ chia ba, Đồng Thành là lãnh thổ của Nam Sở. Thủ đô của Nam Sở là Nam Đô, chiếu theo vẻ mặt mong chờ

thấy rõ của Mẫn Lưu khi nhắc tới Nam Đô, xem ra Nam Đô hẳn là một chốn

phồn hoa thắng cảnh nhiều điều hay ho.

Mẫn Lưu chính là người nhỏ con hôm trước vừa trông thấy nàng thì đã bỏ chạy. Sau khi cô nàng

tẩy hết phấn mỡ trên mặt, Nhan Đàm tỉ mỉ ngắm hết một lượt, thấy tiểu cô nương này mặt mũi rất xinh xắn, đặc biệt là đ