
ánh người này sao mà
nó thật dữ vậy cà?
Nàng giật nảy mình, choàng tỉnh dậy từ
trong mơ. Đảo mắt một vòng xung quanh, vẫn là nơi mình nghỉ lại trước
đó, nhưng bên cạnh đừng nói là thiếu niên y sam đen tuyền, đến cả cái
bóng quỷ cũng không có.
Nhan Đàm khẽ cựa mình, một cơn đau
bỏng rát lại lan từ lưng ra khắp toàn thân. Nàng không kìm được cắn răng nhăn mặt, miệng hít hà một ngụm khí, sớm biết thế này đã không đi làm
thứ chuyện đó rồi, đây hoàn toàn là tự mình chuốc lấy, có đau chết cũng
đáng đời.
Nàng cũng không biết bản thân khi đó đã nghĩ gì nữa. Có khi cảm thấy, mình đúng là ngu hết thuốc chữa.
Sau khi trở về Địa Nhai, nàng phát hiện Ứng Uyên đã rời khỏi. Cũng phải,
mắt đối phương đã có thể nhìn thấy, thế thì cũng đã đến lúc quay về.
Trên thiên đình không thể có vương vấn phàm tình, càng huống hồ chi lại là bọn họ.
Nhan Đàm biết mình phải lòng đối phương, cũng biết thứ tình cảm này căn bản
không có ngày nói ra được, có thể sau trăm năm nữa, phàm giới thế sự mấy phen thăng trầm, còn nàng rồi cũng có thể lãng quên. Việc ưu tiên trước mắt là điều dưỡng cho tốt thể trạng, dù gì thì thân xác này cũng là của nàng, cái mạng này cũng là của nàng, sở hữu của bản thân phải chăm lo
đâu vào đấy trước.
Nhan Đàm lại nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian, đến lúc có thể đi được chạy khỏe thì bắt đầu nhàn chịu không xuể
ra ngoài dạo quanh. Mấy lần nàng đi ngang Diễn Hư cung, nghe thấy bên
trong truyền ra một chuỗi âm thanh gảy đàn. Sư tôn nàng Nguyên Thủy
Trường Sinh Đại đế thật ra là một vị tiên quân đa tài, cầm kì thư họa
tuy chưa đến ngưỡng tinh thông nhưng cũng đã là rất có ngón nghề. Thi
thoảng sư tôn đối nguyệt thưởng hoa trỗi dậy cảm hứng cũng sẽ gảy vài
khúc nhạc, nhị sư huynh là con mọt võ không thích các thể loại tạp học,
còn Nhan Đàm thì hoàn toàn không có thiên tư học âm luật, một cỗ thất
huyền cổ cầm thượng hạng có thể bị nàng gảy ra âm điệu như bắn dây thun. Phỏng chừng là do nàng đã liên lụy Chỉ Tích, muội ấy tuy có thể gảy
được vài khúc nhạc đơn giản nhưng âm điệu thì chạy rong tá lả.
Nàng đứng ngoài vách tường Diễn Hư cung, nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn bên trong. m sắc rất chuẩn, chỉ là người gảy đàn còn rất non tay, bên trong có lẫn tạp âm dây đàn bị đứt. Cứ vậy nghe được vài lần, nàng thật lòng
nhịn không khỏi len lén lỉnh vào trong, trên đường chạm mặt vài tiên
đồng đang bê khay, đối phương trông thấy nàng, cúi đầu cung kính gọi một tiếng “Chi tiên tử” rồi đi khỏi.
Diễn Hư cung là tiên dinh của Ứng Uyên quân, nàng vốn dĩ không muốn vào trong, nhưng rốt cuộc vẫn là không đủ nhẫn nại.
Nhan Đàm đứng ngoài đình viện, nhìn tỉ muội song sinh của mình ngồi quỳ
trước chiếc bàn để đàn, ống tay áo hơi trượt xuống, để lộ ra đôi cổ tay
trắng muốt. Bên một góc bàn đặt một lò trầm hương nho nhỏ, đang lượn lờ
bốc lên những dải khói trắng nhè nhẹ. Ứng Uyên quân cúi thấp người đứng
sau lưng muội ấy, chốc chốc lại ấn nhẹ hoặc gảy lên dây đàn.
Tưng một tiếng, Chỉ Tích làm đứt một sợi dây đàn, không khỏi nhăn nhăn mũi,
miệng lí nhí nói câu gì đó. Ứng Uyên trước sau vẫn giữ nụ cười trên môi, rất mực kiên nhẫn thay sợi dây đàn đã bị đứt xuống, đoạn lên dây lại từ đầu.
Đôi người này, cứ hệt như bước ra từ trong tranh.
Nhan Đàm đứng hết một lúc lâu, đoạn mới khe khẽ xoay người rời khỏi. Chỉ
Tích là người thân nhất của nàng, nếu như là Ứng Uyên quân, nàng cảm
thấy như vậy rất tốt. Trên thế gian này, người nàng thân thiết nhất,
cùng với người nàng yêu thích, không còn gì tốt đẹp hơn vậy.
Cả đường nàng lao đi như bay, cổ họng như có ngọn lửa không nhanh mà cũng
không chậm đang thiêu đốt, những tiên đồng đi ngược chiều gặp nàng đều
như cũ cung kính gọi một tiếng Chi tiên tử. Nhưng nàng không phải Chỉ
Tích. Nàng trước nay chưa từng cảm thấy gương mặt bọn họ giống nhau có
gì không tốt, nhưng lúc này nghe vào lại mỉa mai không tài nào kể xiết.
“Chỉ Tích tiên tử?” Lục Cảnh hai tay bê một chồng văn thư ngược chiều đi
tới, thấy nàng hấp ta hấp tấp lướt qua cạnh mình, bèn dừng lại tử tế hỏi han, “Trong người không được khỏe ư, sao lại vội vã đến vậy?”
Nhan Đàm người thoáng lảo đảo. Chỉ Tích không đời nào lại bước thấp bước cao, vô ý vô tứ thế này.
Lục Cảnh chuyền xấp văn thư sang một bên tay, tay trống còn lại nhẹ đỡ lấy
nàng: “Tiên tử nếu thấy trong người không khỏe thì hãy trở về nghỉ ngơi
một lát.”
Nhan Đàm lòng đầy hỗn loạn, cũng chẳng rõ bản thân
rốt cuộc đang nghĩ gì, giữa lúc đầu óc mụ mẫm chỉ nghe thấy giọng nói
sắc nhọn xen lẫn hoảng loạn của chính mình: “Ta không phải Chỉ Tích! Tại sao các người ai cũng nhận lầm ta thành Chỉ Tích?…” Lục Cảnh kinh ngạc
nhìn nàng, Nhan Đàm tự biết lỡ lời, xoay người chạy ào ra ngoài.
Thực ra nàng chẳng phải căm hận bản thân và Chỉ Tích có gương mặt gần như
giống hệt, ít ra sư phụ và các sư huynh đều không nhìn nhầm, tự nàng
cũng không thể nào lẫn lộn. Chỉ Tích nhã nhặn dịu dàng, nhất cử nhất
động đều tao nhã duyên dáng, người khác khi trò chuyện cùng muội ấy sẽ
không nghĩ đến việc pha trò hoặc cắt ngang, muội ấy nói gì làm gì cũng