
n
sơn cảnh, họ đều được chọn làm thị thiếp cho sơn chủ đưa tới nơi này.
Nhưng cuối cùng Dư Mặc đã chấm trúng nàng.
Thực ra dung mạo của
tiểu thanh xà này rất xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, nhưng Dư Mặc cuối cùng không chọn nàng ta xét tình lý cũng là điều dễ hiểu.
Hoa
cắm trên đầu tiểu thanh xà này đều rất tươi đẹp rực rỡ, nhưng hoa đẹp
hơn đi nữa mà cắm đầy đầu thế này thì cũng chả đẹp được tới đâu.
Nhan Đàm gục mặt ủ rũ chân thấp chân cao chạy về phòng mình, đột nhiên có
một giọt nước từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đáp trúng vào ngay trán nàng.
Nàng ngước nhìn thử sắc trời, hôm nay trời trong nắng đẹp, nhìn không giống
như sắp sửa đổ mưa. Nàng chầm chậm dòm lên đỉnh đầu, chỉ thấy trên ngọn
cây là một con biên bức tinh bự chảng đang treo ngược mình, miệng chảy
nước dãi dòm nàng chằm chằm, từ từ nhe hàm răng sắc nhọn sáng loáng
trong mồm ra.
Nhan Đàm cứng đờ tại chỗ, đợi khi hoàn hồn thì đã lăn lông lốc xuống sườn núi, bõm cái đâm đầu vào đúng một vũng bùn nhão.
Chú thích:
(1) khải thư: còn gọi chính thư hay chính khải, thể chữ bắt nguồn từ cuối
thời Đông Hán, phát triển toàn diện trong giai đoạn Ngụy, Tấn và Nam Bắc triều, đạt đến đỉnh cao dưới thời nhà Đường và được sử dụng rộng khắp
cho đến ngày nay.
Nhan Đàm ngộ rồi.
Sắc trong Phật pháp tức là bề ngoài, sắc tức là không, bề ngoài tức là
không, bề ngoài trước đó của nàng là không, thân xác hồ ly hiện giờ cũng là không.
Lúc nàng bò ra được từ trong vũng bùn thì đã sức cùng
lực kiệt, bộ lông trắng phau như tuyết biến thành xám xịt, trông vào
không giống hồ ly mà ngược lại giống một con chuột xám cỡ bự hơn.
Thôi được rồi, hồ ly cũng là không, chuột bự cũng là không.
Nàng quyết định sang suối nước nóng rửa ráy sạch sẽ đống bùn bê bết trên người.
Con đường trước mặt vô cùng gian nan, nhưng nàng đã rất phấn đấu bò được
tới nơi có suối nước nóng ở phía sau núi. Hồ nước nóng đang bốc hơi nước trắng mờ, mặt nước còn sủi bong bóng, nhìn vào vô cùng hấp dẫn.
Nhan Đàm hớn hở lăn tròn về phía hồ nước, nhưng còn chưa kịp xuống nước thì
đột nhiên đã bị một bàn tay ngọc mơn mởn xách đuôi lôi ra. Nàng nghi
hoặc ngoái đầu lại, thấy Bách Linh đang giận dữ nhìn mình, lên tiếng
trách mắng: “Tử Viêm, đệ làm sao mà mình mẩy dơ hầy vậy nè? Không phải
ta đã nói rồi ư, suối nước nóng này là nơi sơn chủ ưa thích, đệ dơ như
vậy còn dám tới tắm?”
Nhan Đàm cúi gằm mặt. Nàng trời sợ đất không sợ, không sợ Dư Mặc không sợ Tử Lân, chỉ là có một tẹo hãi Bách Linh.
Bách Linh đặt chiếc khay trên tay xuống, dùng chiếc gáo gỗ múc một ít nước
từ suối nước nóng, xách nàng lên đi ra xa, một gáo nước đổ ào xuống.
Nhan Đàm lắc lắc mình, giũ cho chỗ nước trên người văng ra.
Bách Linh mỉm cười: “Sạch sẽ rồi đó, đệ đi chơi đi!” Đoạn xoay người đi về phía suối nước.
Nhan Đàm ngồi chồm hổm dưới đất, ganh tị dòm chằm chằm suối nước nóng bốc hơi nghi ngút.
Được một lúc thì Dư Mặc thả bộ bước tới, tự nhiên cởi bỏ ngoại bào, Bách
Linh lập tức bước lên đón lấy, lại kiễng chân giúp hắn gỡ chiếc trâm
bạch ngọc cài trên tóc xuống. Dư Mặc người khoác áo trong bước xuống
suối nước nóng, qua một lúc sau, lại đặt bộ quần áo mặc lót trong đã ướt mèm lên thành hồ.
Bách Linh xắn cao tay áo, múc nước giúp hắn
xối ướt chỗ tóc đen như mặc ngọc, chầm chậm thoa đều bồ kết, cuối cùng
múc nước xả sạch hết bọt bồ kết. Nhan Đàm chỉ có thể gọi là ghen tị đến
đỏ cả mắt, chầm chậm bò vài bước về phía hồ nước nóng.
Bách Linh làm xong phận sự, khẽ cất tiếng hỏi: “Sơn chủ, có cần Bách Linh giúp người bóp vai kì lưng không?”
Nhan Đàm dùng vuốt hồ ly xoa xoa cằm, lòng nhủ, lúc này nàng phải chăng nên
tránh mặt, bóp vai kì lưng, ngộ nhỡ tới lúc đó lửa gần rơm bén cháy
phừng phực, bóp vai kì lưng biến thành xuân cung sống, nàng ở một bên
coi lén liệu có bị nổi lẹo không đây?
Dư Mặc tựa vào thành hồ, thấp giọng bảo: “Không cần đâu, ngươi cứ đi làm việc của mình đi.”
Bách Linh khe khẽ vâng tiếng, xoay người rời khỏi.
Nhan Đàm vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, định đợi hắn đi rồi mới nhảy vào suối nước
nóng ngâm một chập cho đã đời, bỗng thấy Dư Mặc ngoái đầu, nhìn mình nhè nhẹ mỉm cười: “Sang đây.”
Tiểu hồ ly nhìn thấy hắn chạy còn
không kịp, có đâu còn ở đó nghe lời hắn, may thay bên trong là Nhan Đàm
chứ không phải Tử Viêm. Nhan Đàm lon ton chạy sang, ngồi xuống bên trên
thành hồ.
Dư Mặc véo lấy cổ nàng xách vào giữa suối nước nóng, thẳng thừng nhanh gọn buông tay.
Nhan Đàm rơi tõm vào nước, huơ tay khua chân mấy cái, ngờ ngợ hiểu ra một
việc lớn kinh khủng khiếp: Tiểu hồ ly không biết bơiii, Dư Mặc đây là
muốn nhân thời cơ dìm chết nàng ư? Cách chết này thực sự quá dã man cũng quá khó coi. Đang mải vẫy vùng trong nước thì bỗng nhiên bị Dư Mặc tóm
lấy vớt lên. Hắn khẽ mỉm cười: “Người ngươi bẩn thế này, lăn lóc ở đâu
mới về đấy hả?”
Nhan Đàm há mồm, đoạn mới nhớ ra bộ lốt hồ ly này căn bản không thể nói chuyện, chỉ có thể làm thinh nhìn hắn.
Nàng thề có trời chứng giám, thề độc luôn cũng được, nếu Dư Mặc dám ức hiếp
nàng trong lốt hồ ly, đợi khi khôi phục lại hình dạng cũ,