
ơn nhẵn lạnh băng, bề mặt sờ vào giống như
ngọc thạch. Nàng lại vừa xoay người vừa mò mẫm một vòng chung quanh,
dường như là một đường cong tròn tròn… Đây, đây không phải là khai quang ngọc hồ lô (1) đó chứ?
Nhan Đàm thẫn thờ một lúc rồi ngồi bệt xuống: “Ta đã để lộ sơ hở ở đâu, mới nãy ngươi còn tin sái cổ cơ mà.”
“Ngươi đóng kịch quả thật rất giống, thiếu chút nữa là ta cũng bị gạt rồi. Chỉ tiếc là y phục trên người ngươi được làm bằng chất liệu quá hảo hạng,
đôi bàn tay cũng không giống như đã từng làm qua việc nặng, còn có gương mặt của ngươi nữa. Người thường xuyên dãi nắng dầm mưa, gương mặt tự
nhiên sẽ phải trở nên thô kệch.”
Nhan Đàm thở dài một hơi, tự nhận mình thật xui xẻo: “Xin hỏi cao danh quý tánh của thiên sư đây?”
Qua hết một lúc khá lâu mới nghe người kia trả lời: “Đường Châu.”
Nhan Đàm nhắm mắt nằm trong hồ lô: “Ta còn một câu hỏi cuối cùng nữa. Ngươi đã gặp qua người bạn đồng hành kia của ta chưa?”
Đường Châu đáp gọn: “Đã gặp qua.”
“Vậy hắn đâu, là bị ngươi giết rồi, hay là đã thoát thân?”
“Ta đã trả lời câu hỏi cuối cùng khi nãy của ngươi, cho nên câu này ta không phải trả lời nữa.”
Nhan Đàm giận dữ đạp vào đáy chiếc hồ lô: “Ngươi cái tên…” Rồi bất thình
lình lại cười khoái trá: “Thì ra là hắn đã thoát thân được, may quá,
thiệt là may.”
Đường Châu vẫn là không bị sập bẫy, giọng nói dường như có lẫn nét cười: “Chỉ tự cho mình thông minh.”
Nhan Đàm không còn gì làm đành nhắm mắt lại đi ngủ. Nàng đã sức cùng lực
kiệt, ít nhất cũng phải bồi bổ tinh thần cho đầy đủ trước cái đã, có vậy mới mong thoát được tình cảnh gay go hiện nay.
Do thấm mệt nên
rất nhanh nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ, bên trong hồ lô lại tối om om,
cũng rất thuận lợi cho việc ngủ nghê của nàng. Lúc tỉnh dậy, xung quanh
vẫn là một mảng đen ngòm, cũng không biết được bên ngoài hiện đang là
ngày hay đêm.
Nhan Đàm ngồi dậy, hai tay bó gối chậm rãi nghĩ
cách làm sao thoát thân, nghĩ được mười bảy mười tám cách nhưng tính khả thi đều thấp lè tè. Bất thình lình đất trời xoay chuyển, nàng ‘bùm’ một tiếng đập mạnh vào vách hồ lô, tay ôm lấy mặt, sống mũi đau nhức.
Chỉ nghe Đường Châu chậm rãi lên tiếng: “Ngươi im thin thít như vậy, ta cứ tưởng ngươi đã không còn ở bên trong nữa.”
Nhan Đàm tâm tình chả vui vẻ gì: “Bên trong quá dễ chịu đi, ta ngủ tới giờ này mới dậy.”
Đường Châu cười khẽ một tiếng, giọng nói thâm trầm dễ nghe: “Ngươi thật không giống những tiểu yêu đã từng bị nhốt bên trong trước đây. Bọn chúng đều sợ hãi đến ngủ không nổi.”
Lòng hiếu kì đã khẽ cựa mình động đậy, Nhan Đàm bèn lên tiếng hỏi: “Ngươi cũng từng hút những yêu tinh khác vào đây?”
Qua được một lúc khá lâu mới nghe giọng nói của Đường Châu truyền đến bên
tai: “Có phải ngươi là muốn biết ta cuối cùng đã đối phó bọn chúng thế
nào hay không?”
Nhan Đàm bị đối phương nhìn thấu tim đen, cũng lớn tiếng hào sảng thừa nhận: “Ờ.”
“Thời điểm lúc tóm được con yêu tinh thứ nhất ta lại mới vừa học xong phương
pháp luyện đan, lúc xem đơn thuốc không cẩn thận đã bị nhầm lẫn, độ lửa
canh cũng không được đúng, thế nên con nhền nhện tinh đó chết hơi bị
thảm. Con thứ hai là hùng yêu, kết cục so với nhền nhện tinh đã khá hơn
nhiều. Còn tù nhân thứ ba là thược dược hoa tinh, khắp người đều là
nguyên vật liệu quý hiếm, dùng để nghiên cứu một bài thuốc được truyền
lại từ mấy trăm năm trước…” Đường Châu giọng điệu ung dung thong thả,
“Tên thứ mười ta còn chưa kịp làm gì thì hắn đã tự mình hoảng loạn đến
phát điên. Ngươi là kẻ thứ mười một.”
Nhan Đàm nghe đến lạnh toát cả người, miễn cưỡng cười đáp: “Thật là vinh hạnh.” Đừng có nói nàng,
bất kể là ai sau khi nghe được một chuỗi kết cục của đồng loại mình như
trên đều sẽ không chịu nổi có được hay không?
Nàng chợt trợn to hai mắt trong bóng tối la hoảng: “Đường Châu, ta đói rồi.”
Đường Châu dường như có phần kinh ngạc: “Ngươi là yêu mà cũng biết đói hay sao?”
Nhan Đàm bĩu môi cái, gắng sức khiến cho lời nói trôi ra từ miệng mình nghe
tự nhiên hết sức có thể: “Yêu đương nhiên là biết đói rồi, dù cho có là
thần tiên đi nữa thì cũng sẽ đói. Lúc ở bên ngoài ta còn có thể hấp thu
linh khí từ trong đất trời, không ăn cũng không bị làm sao, nhưng trong
này cái gì cũng không có hết, mà tối hù hà.”
Một thoáng sau, trên đỉnh đầu bỗng nhiên lóe sáng, Nhan Đàm hãy còn chưa kịp thích ứng với
luồng ánh sáng bất chợt này thì một cọng cỏ đã rơi xuống đáp trên người
nàng, liền sau đó lại là một mảng tối om. Nhan Đàm tức đến phát run,
nhưng vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân nhất định phải biết nhẫn nhịn,
nhẫn rồi lại phải nhẫn nữa, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu.
Phải qua hết một lúc lâu sau nàng mới rặn từ trong kẽ răng ra được một câu: “Ngươi đúng thật là một người tốt.”
“Quá khách khí rồi, chỉ là tiện tay, không cần nói lời cảm kích.” Nghe giọng còn như là đang cười cợt.
Nhan Đàm đành phải tiếp tục bó gối mà ngồi nghĩ cách. Nàng sống cho đến ngày nay, chỉ cần động não suy nghĩ một chút thì hầu như người nào người nấy đều có thể bị nàng xoay như xoay dế. Giờ đây đụng phải một tên gian xảo k