
y vào
bản thân. Đầu tiên phải bò trở lại phòng mình, sau đó mới có thể tiếp
tục nghiên cứu chỗ yêu pháp trên mớ sách cổ.
Nàng loạng cha loạng choạng lon ton chạy được một lúc, trước mặt đột nhiên sượt qua một
luồng gió lạnh, bèn vội rúc người thành một trái banh lăn ra sau tránh.
Giữa đám lá vụn tung bay chao liệng, Đường Châu đang luyện kiếm với một
phong thái dũng mãnh hiên ngang. Đúng là tài hoa ngời ngời, Nhan Đàm cào cào bộ vuốt hồ ly, tán thưởng trong lòng một câu.
Đường Châu chợt dừng chiêu kiếm đang luyện, cùng nàng giao mắt giây lát, đột nhiên cúi người bế nàng vào trên cánh tay.
Nhan Đàm cảm khái không thốt nên lời, quả nhiên vẫn là sư huynh có lòng nhân hậu.
Đường Châu dùng chuôi kiếm chống cằm, khóe miệng khẽ cười: “Loài tam vỹ linh hồ này rất hiếm, không ngờ nơi này lại có một con.”
Thanh xà tiểu yêu đang săm soi sau lưng hắn lập tức tiếp lời: “Đây là đệ đệ
ruột của hồ nữ Lâm Lãng, vừa được mang tới đây năm ngoái.”
Đường
Châu à tiếng, giơ tay xoa xoa đầu Nhan Đàm, miệng lẩm bẩm: “Ta còn tưởng đâu…” Hắn đặt Nhan Đàm trong bộ lốt hồ ly xuống, tự nhiên xoay người đi về phía thanh xà tiểu yêu kia.
Nhan Đàm đực mặt ra hết một lúc:
Hắn cứ vậy mà đi hả? Không phải chứ, nàng vốn còn định mượn tay Đường
Châu về lại nhà mình mau một chút nữa.
Thanh xà yêu nọ chợt lên tiếng hỏi: “Đường công tử, công tử hôm nay không tới tìm Nhan Đàm cô nương ư?”
Đường Châu không mấy để tâm ừm tiếng: “Vừa nãy gặp sơn chủ của các người,
huynh ấy bảo Nhan Đàm còn ngủ, nên không sang đánh thức nàng ấy nữa.”
Nhan Đàm nổi quạu, Dư Mặc đúng là quá độ vô lại, cho dù nàng thực sự còn
đang ngủ chưa dậy, vậy tốt xấu gì cũng nên giúp dời người nàng từ dưới
đất lên giường chứ? Còn Đường Châu cũng vậy nữa, việc không bình thường
như vậy mà cũng không đi xem thử, uổng phí bọn họ còn có giao tình vào
sinh ra tử!
“Vậy hôm nay để ta dẫn công tử dạo chơi nơi này nhé?” Thanh xà yêu thướt tha duyên dáng bước tới bên cạnh Đường Châu, ngọt
ngào cười duyên.
Nè, Đường Châu hắn là thiên sư, chuyên môn đuổi quỷ trừ yêu đó, bộ nàng không sợ hắn bán đứng mình sao hả?
Nhan Đàm và tiểu thanh xà này quen biết nhau từ lần đầu đặt chân đến Da Lan
sơn cảnh, họ đều được chọn làm thị thiếp cho sơn chủ đưa tới nơi này.
Nhưng cuối cùng Dư Mặc đã chấm trúng nàng.
Thực ra dung mạo của
tiểu thanh xà này rất xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, nhưng Dư Mặc cuối cùng không chọn nàng ta xét tình lý cũng là điều dễ hiểu.
Hoa
cắm trên đầu tiểu thanh xà này đều rất tươi đẹp rực rỡ, nhưng hoa đẹp
hơn đi nữa mà cắm đầy đầu thế này thì cũng chả đẹp được tới đâu.
Nhan Đàm gục mặt ủ rũ chân thấp chân cao chạy về phòng mình, đột nhiên có
một giọt nước từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đáp trúng vào ngay trán nàng.
Nàng ngước nhìn thử sắc trời, hôm nay trời trong nắng đẹp, nhìn không giống
như sắp sửa đổ mưa. Nàng chầm chậm dòm lên đỉnh đầu, chỉ thấy trên ngọn
cây là một con biên bức tinh bự chảng đang treo ngược mình, miệng chảy
nước dãi dòm nàng chằm chằm, từ từ nhe hàm răng sắc nhọn sáng loáng
trong mồm ra.
Nhan Đàm cứng đờ tại chỗ, đợi khi hoàn hồn thì đã lăn lông lốc xuống sườn núi, bõm cái đâm đầu vào đúng một vũng bùn nhão.
Chú thích:
(1) khải thư: còn gọi chính thư hay chính khải, thể chữ bắt nguồn từ cuối
thời Đông Hán, phát triển toàn diện trong giai đoạn Ngụy, Tấn và Nam Bắc triều, đạt đến đỉnh cao dưới thời nhà Đường và được sử dụng rộng khắp
cho đến ngày nay.
Mùi thơm của trà tràn ngập căn phòng.
Liễu Duy Dương khẽ phất tay áo, đẩy mấy ly trà bằng gốm sứ màu đen ra giữa bàn: “Mời dùng.”
Nhan Đàm cầm một chén trong số lên, cúi mắt nhìn màu sắc của nước trà, xanh
biếc trong nhạt, mùi hương thoang thoảng trôi dạt giữa không trung, lá
trà có hình dạng như móc câu, đang chầm chậm chìm xuống đáy chén. Nàng
hớp một ngụm nhỏ, bất giác hỏi: “Công tử hiện giờ đã biết mình là Tử hư
Đế quân, vậy sau này chắc sẽ trở về thiên đình hả?” Theo nàng được biết, yêu dưới vòm trời này không mấy mống không muốn phi thăng thành tiên,
còn phàm nhân đa số đối với việc cầu tiên đắc đạo cũng miệt mài mong
mỏi. Càng huống hồ chi, dựa vào chuỗi tiên hiệu dài thượt này của hắn,
cho dù là trên thiên đình cũng tìm không ra mấy người bằng vai phải lứa, có thể gọi là thanh thế vô biên.
Ai dè Liễu Duy Dương hững hờ đáp: “Còn chưa từng nghĩ sẽ quay trở về.”
Nhan Đàm không khỏi buột miệng: “Công tử và vị Huyền Tương điện hạ kia quái
lạ y hệt nhau, đang yên đang lành sao tự nhiên lại san bằng ma cảnh…”
“Huyết thống của Huyền Tương vốn không thuần, chẳng qua là vì cậu ta rất có
năng lực, nên mới được các trưởng lão trong tộc đưa lên vị trí này. Còn
ta thì lại lớn lên trên thiên đình, lần đấy chạm mặt cậu ta ở Vân Thiên
cung mới biết bản thân còn có huynh đệ.” Liễu Duy Dương hớp một ngụm
trà, lại tiếp, “Huyền Tương cảm thấy, thủy tổ bọn họ chính vì không tuân thủ quy luật của trời đất, nên cuối cùng mới bị trảm dưới kiếm của
thượng thần Nữ Oa, đây hoàn toàn là tự làm tự chịu. Về sau xảy ra tiên
ma đại chiến, cậu ta cũng đã nhất mực phản đối.”