Polly po-cket
Trầm Vụn Hương Phai

Trầm Vụn Hương Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326845

Bình chọn: 7.5.00/10/684 lượt.

ôm lấy nàng lắc lắc, tiếng khóc

càng oang oang hơn: “Nếu mà để cha nhìn thấy, nhất định sẽ giết chết đệ, người nói đệ là nỗi sỉ nhục của lang tộc, thiên hạ không tìm đâu ra

lang yêu nào ngốc như đệ nữa hết, hu hu hu…” Nó khóc miết khóc miết, đột nhiên bật ra một tiếng nấc cụt.

Tiểu lang yêu rất ngốc, điều này Nhan Đàm từ sớm thì đã phát hiện, từ lúc cha nó bao che bảo Đan Thục

nhà hắn chỉ là tuổi còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện lắm thì đã phát hiện rồi. Có thể hóa thành hình người, đa phần đều đã đến tuổi thành

niên, mà đã thành niên thì không tính là bé bỏng nữa rồi. Riêng như Nhan Đàm trước đây lúc hóa người còn chưa thành niên, loại việc này cực kì

hiếm gặp.

Nàng vỗ vỗ lưng Đan Thục, giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Rốt cuộc

là làm sao rồi? Đệ gần đây không phải tu luyện có tiến bộ, còn khiến cái đuôi mất luôn rồi sao, cha đệ sao lại đòi giết đệ chứ?”

Đan Thục vừa nấc cụt vừa nói chuyện một cách đứt quãng: “Tai, tai của đệ không xong rồi…”

Tiểu hồ ly nãy giờ bám lấy đỉnh đầu nó nhấc mình lên một chút, để lộ đôi tai với vị trí không được đối xứng cho lắm bên dưới.

Hóa ra Đan Thục mới vừa cho được cái đuôi biến mất liền muốn xê dịch đôi

tai sói trên đỉnh đầu xuống hai bên mặt, kết quả không biết hụt tay làm

sao, đôi tai kia chẳng những không chạy xuống hai bên mặt mà ngược lại

còn biến thành không cân xứng trên đỉnh đầu.

Nhan Đàm lật chăn

chui ra, vừa khoác áo ngoài vào rửa mặt súc miệng, vừa vắt khô khăn chìa sang: “Lau mặt đi, ta giúp đệ nghĩ cách xem thế nào, nếu như thực sự

không được thì đi tìm Dư Mặc sơn chủ nhờ giúp một tay.”

Nàng vừa

dứt lời, tiểu hồ ly chợt loạng choạng chực té, bi ai níu lấy tóc của Đan Thục kêu toáng lên. Đan Thục mặt mày méo xẹo: “Đau đau đau, Tử Viêm đệ

đừng có túm ta mạnh như vậy! Nhan Đàm tỉ tỉ, tỉ coi đó, đệ thực tình

không cách nào sang tìm Dư Mặc sơn chủ.”

Bởi nên mới đành lui xuống lựa chọn thứ hai.

Nhan Đàm thở dài một tiếng, bắt đầu lật tìm chồng sách vở liên quan đến tu

hành trên bàn. Chỗ sách cổ này đều là của tiền nhân để lại, được tập hợp lưu giữ rất đầy đủ ở chỗ Dư Mặc, nàng mấy ngày nay đã mượn về xem.

Đan Thục chùi chùi mặt, bộ dạng đáng thương ngồi chồm hổm một bên nhìn nàng lật sách.

Nhan Đàm lật hết quyển này đến quyển khác, đột nhiên lên tiếng: “Chiêu càn

khôn thuật này chắc là dùng được… Trên sách viết, trước đây có một lư

yêu sau khi từ hình dạng con lừa hóa thành người thì móng guốc bị mọc

trên mặt, bèn dùng càn khôn thuật dịch chuyển bộ guốc xuống dưới lòng

bàn chân. Nếu dùng cách này di chuyển đôi tai của đệ xuống hai bên mặt,

chắc là cũng được chứ nhỉ?”

Đan Thục xốc lại tinh thần, vỗ ngực nói lớn: “Đệ không sợ đâu, Nhan Đàm tỉ tỉ, tỉ cứ thử đi đừng ngại!”

Nhan Đàm không nhịn được cốc đầu nó một cái: “Có sợ cũng là ta sợ đây nè,

không lẽ đệ không biết người thi thuật có thể bị yêu pháp phản phệ hả,

ta mới nguy hiểm hơn đệ nhiều đó.” Nàng chỉ vào chiếc ghế đẩu mặt tròn

kế bên: “Đệ ngồi đây, để ta thử xem thế nào.”

Đan Thục ngồi ngay

ngắn nghiêm chỉnh trên ghế, nhưng lưng vẫn còn run run, miệng cà lăm cà

lặp nói: “Lỡ như, lỡ như cuối cùng không thành, hai tai của đệ chạy

xuống dưới chân thì làm sao đây?”

Nhan Đàm vô tình đáp: “Vậy thì đệ thay đôi giày bự hơn một chút chứ sao.”

Nàng cẩn thận đọc đi đọc lại chỗ chú văn trên sách, đoạn tay trái mới bắt

quyết, đối diện với đỉnh đầu Đan Thục bắt đầu niệm, đang niệm tới mấy

chữ cuối cùng thì bất chợt nhớ ra tiểu hồ ly đang nằm úp bụng trên đỉnh

đầu nó, ngộ nhỡ lát nữa xảy ra sai sót, có khi nào tiểu hồ ly sẽ mọc

dính lẹo vào mặt Đan Thục không đây, chừng đó nàng không cần Lâm Lãng

với Tử Lân động thủ, tự mình kiếm cọng dây thừng thắt cổ chết quách cho

rồi.

“Tử Viêm, đệ xuống đây một lúc cái đã.” Nhan Đàm chìa tay

đưa tiểu hồ ly sang bàn, chuyên tâm niệm tiếp mấy chữ cuối cùng, ai dè

đúng vào lúc niệm đến chữ sau chót, tiểu hồ ly thình lình nhảy tót lên,

ngồi xổm ngay trên đỉnh đầu Đan Thục. Nhan Đàm cảm thấy đầu váng mắt

hoa, cảnh vật trước mắt lắc lư không ngừng. Nàng khó nhọc cúi đầu nhìn

xuống, chỉ thấy thân xác mình ngồi bên bàn, do đang dần mất đi chỗ dựa

từ hồn phách mà chầm chậm ngã ra sau, còn nửa phần hồn phách đã rời khỏi cơ thể này lại đang di chuyển về phía tiểu hồ ly.

Tiêu rồi. Ý

nghĩ chạy xẹt qua như dòng điện trong đầu, nàng nhân lúc hồn phách còn

chưa hoàn toàn thoát ly cơ thể, tức khắc thi thuật một chiêu tỏa hồn

chú, cố định cả Đan Thục và tiểu hồ ly tại chỗ.

Bịch một tiếng,

Nhan Đàm chỉ cảm thấy thân người lắc mạnh cái, nàng lăn xuống đất té

ngã, trước mắt ngợp một trời sao. Nàng rên tiếng than đau, kinh khiếp

phát hiện mình đang phát ra tiếng kêu rừ rừ ư ử.

Không, không phải chứ?

Nhan Đàm dụi dụi mắt, chỉ thấy trước mắt là một bộ vuốt hồ ly, ngẩng đầu

nhìn quanh một vòng, đồ đạc trong phòng vẫn như cũ, chỉ là toàn bộ đã

trở nên rất đồ sộ.

Nàng và Tử Viêm hoán đổi cơ thể rồi.

May là trước đó đã thi thuật tỏa hồn chú, thế này tiểu hồ ly đã chiếm đóng

thân thể nàng và tiểu lang yêu kia đều sẽ không thể bay nhảy lung tung.

Tỏa hồn ch