
chẳng có
gì, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ số bảy, quay đầu
nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng rực, màn đêm nặng nề đã buông xuống tự
bao giờ
Cảnh Phú Quý đưa tôi về nhà lúc nào, tôi ngủ say như chết nên không hay biết gì.
Tôi ngồi dậy mới phát hiện phòng ngủ không bình thường, những cuốn sách hay để ở tủ đầu giường đã biến đâu mất, ngay cả đồ mỹ phẩm trên bàn trang
điểm cũng không còn một lọ, tôi đứng lên mở tủ quần áo, phát hiện quần
áo của Thanh Thanh ít đi rất nhiều, trên bàn trong phòng khách còn có
một tờ giấy: Tôi với Đô Đô về Thanh Đảo, không làm phiền anh nữa. Tháng
sau quay lại làm thủ tục.
Tôi thở dài, thấy lòng nặng trĩu.
Trong tiếng nhạc Rock chói tai ở quán bar Giải phóng nơi đầu vịnh, tôi nâng một ly rượu lên, nói với Cảnh Phú Quý:
- Cậu nói đi, vì sao tôi lại đen như thế?
Cảnh Phú Quý nói:
- Cậu làm quá nhiều chuyện xấu, đi thắp hương khấn Phật đi.
Tôi nói thắp hương con mẹ nó mấy lần rồi, chẳng có chuyện tốt đẹp nào chờ
tôi! Sau đó ngửa cổ lên dốc cạn một ly Chivas, xua tay nói:
- Người đẹp, bảo DJ bật cho anh bài này.
Vì sao em không chịu ở lại với tôi
Có phải em sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy
Khi hoa nở
Lặng lẽ rời xa tôi
Rời xa tôi
Rời xa tôi… …
Mười năm trước, ở ký túc xá của ngôi trường gần Ngũ Giác tại Thượng Hải,
ngân nga hát theo bài hát của Tề Tần trên đài, tôi nói với Châu Thanh
Thanh đang nằm trong lòng:
- Anh sẽ khiến em trở thành người đàn bà hạnh phúc nhất thế giới. – Hết nhạc còn ghé sát tai cô ấy bổ sung
một câu, – Anh xin thề là kiếp này chỉ sờ ngực một mình em thôi.
Khi đó tôi mới bước chân vào tình yêu, còn là một anh chàng tràn đầy sức
sống, tóc tai rối bù chẳng buồn cắt tỉa, lúc rảnh rỗi hay làm mấy vần
thơ con cóc kiểu như “Anh nhớ em nhớ cả đêm đen” hay “Tình yêu là một
con ngựa” mà đến bản thân cũng không hiểu ý nghĩa của chúng. Câu cuối
cùng là do tôi nổi hứng phát huy, Thanh Thanh nghe rồi đỏ mặt, nũng nịu
vùi sâu vào lòng tôi, miệng còn nói:
- Đồ lưu manh.
Nhưng tôi không giữ được lời hứa. Bước chân vào xã hội, lăn lộn chốn “giang
hồ”, ở hộp đêm, ở phòng mát-xa, ở khách sạn, ở trong xe, không biết tôi
đã sờ vào bao nhiêu bầu ngực, lời hứa ban đầu đã sớm bị lãng quên ở chín tầng mây trong những tiếng kêu hổn hển đầy nhục dục. Thanh Thanh thì
sao, suy nghĩ và cách làm của cô ấy cũng khiến tôi cảm thấy quái dị và
khó có thể tin được, việc cô ấy vượt rào với người bạn thanh mai trúc mã Trương Vạn Phong của mình vẫn như một hòn đá đè nặng tim tôi. Tôi ngày
càng cảm thấy sự lằng nhằng tình cảm giữa nam và nữ là một nút thắt
không bao giờ gỡ ra được, tình cảm trong sáng có thể có, nhưng nó buộc
phải có định ngữ không gian và thời gian. Có những người đàn ông bẩm
sinh đã là loài động vật đa tình, trước khi có được người đàn bà thì thế nào cũng “được”, khi đã có được rồi lại đều “sau này sẽ tính”, theo như cách nói của Lâm Thăng, “đàn ông yêu hay ghét đàn bà đều ở chỗ mới hay
cũ, không phải là xinh đẹp”. Còn đàn bà thì sao, họ thường quá đòi hỏi
vào tình yêu, trước nay chưa bao giờ biết đủ, nếu một tình cảm chết đi,
họ sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa để tìm tình cảm mới. Cái gọi là chung thủy chỉ như một viên ngọc óng ánh nhất thời, nếu để lâu, nó sẽ
trở thành thứ gì đó mơ hồ, giả dối. Giờ đọc những cuốn tiểu thuyết có
câu “Anh yêu em, anh chỉ yêu em, anh mãi mãi yêu em”, tôi cảm thấy thật
kỳ cục, xem tivi tới những đoạn thề non hẹn biển, thề sống thề chết là
thấy thật nực cười, tham gia hôn lễ, nghe người chủ trì hỏi cô dâu chú
rể có yêu thương nhau không, có không bao giờ chia ly không, tốt nhất là hãy rút ngắn định ngữ thời gian lại một chút!
Trong đống ký ức
lộn xộn, tôi thẫn thờ nhìn người ca sĩ trên sân khấu tay cầm micrô, uốn
éo theo điệu nhạc, miệng há ra rồi khép lại, tiếng huyên náo xung quanh
giờ hoàn toàn không còn nghe thấy gì, chỉ có một âm thanh đang vang lên
trong đầu tôi: Mày biểu hiện là kẻ ngông cuồng, chơi bời, nhưng trên
thực tế chưa đến mức xấu xa, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thôi.
Tôi ngã vật ra bàn, khóc lớn:
- Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! – Bàn tay đấm lên mặt bàn, ly và chai rượu đổ xuống. Cảnh Phú Quý đỡ tôi lại quát lớn:
- Đi, tôi đưa cậu về nhà. – Trong lúc hốt hoảng, tôi gạt tay hắn ra, cố sức đẩy hắn:
- Tôi không về cái nhà đó, tôi phải về Tương Tây, tôi về với mẹ tôi…
Hôm đó là ngày ba mốt tháng mười, ngày lễ Tạ ơn của người phương Tây, trong quán rượu, những “bóng ma” lượn lờ, chỉ nghe thấy âm thanh, không nhìn
thấy mặt người, những hành động ám muội, những mục đích tà dâm. Trong
tiếng nhạc Disco như tiếng thủy triều, tôi nằm lẫn trong đám người,
trong tay là một ly rượu rỗng, miệng thở hổn hển, ánh mắt mờ đục.
Đêm nay tỉnh rượu nơi nào? Thủy Loan Đầu, giường không gối chiếc.
Thanh Thanh, em có đứng bên bờ biển của quảng trường Ngũ Tử Thanh Đảo mà nhìn về phương Nam không? Lâm Thăng, cậu đang lén lút ăn vụng với Vương Tiểu Lệ sao? Còn Lưu Hân, em đang làm gì, em có hối hận vì cái đêm điên
cuồng đó không?
HỐI HẬN KHÔN CÙNG
Đúng là thời gian vô
thư