
i quần, kiểu cách ăn mặc và kết hợp vô tổ chức này
khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Lần đầu gặp nhau, hắn ném cho tôi một
tấm danh thiếp, tự giới thiệu là “làm điếm”. Tôi khựng lại, hắn ngẩng
đầu lên nhìn tôi, “làm máy nén”. * (Trong tiếng Trung, từ “điếm” và từ
“máy” có cách phát âm giống nhau), Dương Hồng Năng bật cười:
- Cùng nghề, cùng nghề.
Chức vụ của Dương Hồng Năng nghe rất kêu: “Chủ tịch Hội đồng quản trị Công
ty trách nhiệm hữu hạn Quốc tế Vạn Hải”, bên dưới là địa chỉ và số điện
thoại của các công ty chi nhánh tại Hồng Kông, Macao, Đại lục, khiến
người ta bất giác nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ. Sau đó tôi mới biết cái
gã này sở trường là nói khoác, giống như những gì hắn mặc, cái gọi là
Hội đồng quản trị chẳng qua chỉ là vài cổ đông nửa mùa, ngày thường
không có việc gì làm thì tới văn phòng của hắn uống trà chơi Poker, còn
số điện thoại ở những công ty con tại Hồng Kông, Macao nếu gọi sang
không phải ông già thì là bà già nghe máy, chắc là số điện thoại của nhà người thân. Tình huống này tôi từng gặp, một năm chỉ cần cho một, hai
nghìn tệ, họ có thể cầm điện thoại lên và nói: “Xin chào, đây là Công ty trách nhiệm hữu hạn Quốc tế Vạn Hải”, sau đó bạn phải hỏi thêm một câu, người kia sẽ nói:
- Thưa ngài, ông chủ chúng tôi đang đi công tác ở nước ngoài, có chuyện gì hãy gọi thẳng vào số di động của ông ấy.
Dương Hồng Năng chỉ nói vài câu là tôi đã cảm giác cái gã này với tôi có
chung một sở thích nói bậy, ba trăm năm trước, chắc chắn chúng tôi đã
lén nhìn con gái tắm trong một gia đình nào đó. Cái cảm giác này rất
thích, có một lần uống rượu, hắn hứng lên, bất kể xung quanh có mấy
người tính tình hiền lành, lên tiếng trình bày về những điều tâm đắc
trong “làm máy và cưa gái”:
- Chúng tôi làm máy nén với cưa gái
cũng giống như nhau, ban đầu anh chỉ cần lắp đặt thử, chuẩn bị về kỹ
thuật, dùng hay không không quan trọng. Sau khi lắp xong, anh lại nói
dùng vài chiếc thử xem thế nào, tính năng ra sao. Khi nào cùng thử xong
anh lại nói, lô nhỏ như thế không vấn đề gì, chất lượng giá thành của
chúng tôi đều không kém hơn người khác, vì sao không sử dụng số lượng
lớn hơn? Cưa gái cũng thế, anh xem nhé, ban đầu anh chỉ có thể nói là
hôn một cái, không làm gì khác. Hôn xong, anh lại nói, người đẹp, anh
thực sự quá yêu em, có thể sờ một cái không? Sờ xong anh lại nói, honey, chẳng nhẽ em đành lòng không cho tình yêu của chúng ta đi lên cao trào
sao? Các vị, như thế chẳng phải là đã thành công rồi sao? Thử nghĩ xem,
nếu ngay đầu tiên anh đã hể hiện mục đích muốn “xử lý” đối thủ cạnh
tranh thì ai còn dùng máy của anh? Nếu ngay từ đầu anh đã nói ra mục
đích muốn đưa con gái nhà người ta lên giường, không những không đạt
được mục đích mà anh còn bị người ta chửi cho té tát, thậm chí là đánh
cho tàn tật, các anh nói đúng không?
Những màn lý luận này của
hắn được nói trên bàn rượu, miêu tả vô cùng sinh động, mọi người bật
cười ha hả, giơ ngón tay cái luôn miệng khen:
- Cao, đúng là cao minh!
Hôm nay Lộ Cường rất may mắn, vừa mới chơi đã thắng liền tù tì mấy ván,
cười không ngậm miệng nổi, tôi chửi hắn có phải hôm nay máy tính sẵn rồi nên mới lừa bọn tôi tới không, hắn nói đâu có, chắc chắn là các người
làm việc gì xấu xa mà chưa rửa tay. Dương Hồng Năng nói:
- Không đúng, đã ba ngày liền tôi không đụng vào đàn bà rồi.
Lộ Cường quay đầu lại nhìn hắn:
- Cái gã này khiếp nhỉ, mới ba ngày chưa làm mà đã thấy lâu rồi? – Sau đó hắn hỏi ông chủ Hạ nãy giờ vẫn chỉ hút thuốc lá, – Ông chủ Hạ, anh là
chuyên gia về tình dục học, anh nói xem bình thường thì mấy ngày làm một lần.
Ông chủ Hạ là Dương Hồng Năng đưa tới, người huyện Phủ
Điền, Phúc Kiến, bao thầu cả khoa Tiết niệu Bệnh viện Hâm Quang, nghe
nói Khoa Tiết niệu của tám mươi phần trăm bệnh viện trên cả nước đều bị
người của người họ bao thầu hết. Bây giờ xã hội tiến bộ rồi, sức lực của nam nữ đều gia tăng, chỗ đó dùng nhiều nên dễ mắc bệnh, bởi vậy việc
làm ăn của ông ta vô cùng tốt, hơn nữa bệnh gì cũng có thể trị được, trừ HIV. Cái ngành này phải nói là siêu lợi nhuận, chỉ cần trị được bệnh
thì có mang đầu họ ra chém, họ cũng sẵn sàng, trị không được cũng chỉ
đành ngậm đắng nuốt cay. Ông chủ Hạ chỉ tốt nghiệp cấp hai, nhưng tính
tình thẳng thắn, rộng lượng, thua bạc cũng vẫn đòi thanh toán tiền ăn,
bọn tôi không cho, Dương Hồng Năng trêu ông:
- Để hắn thanh toán đi, ai bảo chúng ta đều là khách hàng tiềm năng của hắn.
Lộ Cường nói năng lúc nào cũng rất thẳng thắn:
- Chuyện này tôi thà thua tiền cho anh ta chứ không muốn làm khách hàng của anh ta đâu.
Dương Hồng Năng cười lớn:
- Phiêu bạt trên giang hồ, làm gì có ai không trúng đao, đừng nói chắc chắn thế.
Nhân lúc nghỉ giải lao cho mọi người đi vệ sinh, tôi hỏi nhỏ Lộ Cường:
- Tham gia đấu thầu có những người nào?
Lộ Cường nói:
- Chủ yếu là người phụ trách bên phòng Kỹ thuật và phòng Mua hàng.
Tôi nói:
- Cái đó tôi biết, nhưng Lôi tổng có tham gia không? – Theo như kinh
nghiệm của tôi, lãnh đạo cấp cao nhất có tham gia hay không sẽ liên quan trực tiế