
a hàng bảo tôi đó là tiền giả, tôi giật mình, lập tức chạy ra thấy cái xe đó đang bắt
khách, tôi lao ra lý luận với ông ta, ai ngờ gã đó bắt nạt tôi
vì tôi mới đến Thâm Quyến, quyết không chịu nhận, còn dùng bộ
đàm trên xe để gọi mấy chiếc tắc-xi ở gần đó tới. Vụ cãi vã của chúng tôi thu hút sự chú ý của mọi người, Cảnh Phú Quý
khi đó đang ăn đêm với mấy người đồng hương, thấy tôi, không nói
lời nào đã cùng đồng hương cầm ghế xông ra.
- Bọn chúng nhìn người đấy, biết cậu uống say lại mới đến Thâm Quyến nên
trả cậu tiền giả. – Cảnh Phú Quý vỗ vai tôi, tôi nói:
- Cảm ơn người anh em, bữa đêm nay tôi mời!
Cảnh Phú Quý kiên quyết không nghe, nói tôi làm thế thật là coi
thường người khác, cứ như thể bọn hắn giúp tôi chỉ vì bữa ăn
vậy. Tôi trở nên kích động:
- Thế được, tôi kính mỗi người anh em một ly.
Tình bạn của tôi với Cảnh Phú Quý dần dần hình thành như thế, tôi nghiện rượu, bởi vậy tửu lượng hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn
say mê thuốc lá và đánh bạc giỏi hơn tôi, ngày nào cũng hút
hết hai bao thuốc, bất kể loại gì, đánh bạc trò nào cũng tinh thâm, mạt chược, tá lả, cái nào cũng giỏi, đi hát Karaoke
toàn đổi “Phấn đấu mới thắng” thành “Yêu bạc mới thắng”. Bộ
quần áo đắt nhất mặc trên người không quá một trăm tệ, tất và quần lót đều là hành nhái mua ở chợ đêm với giá mười tệ cả bọc, nhưng khi đánh bạc lại rất liều mạng, thua liền lúc cả
nghìn tệ, cứ đến cuối tuần là ngồi dính mông trước bàn mạt
chược cả ngày cả đêm. Từ khi năm tuổi hắn đã chơi bài, cộng
trừ nhân chia đều được học trên bàn mạt chược bên vệ đường ở
quê, hơn nữa hắn tính nhẩm rất nhanh, kết thúc một ván bài, ai thua bao nhiêu là hắn tính ra ngay, không sai một điểm, khiến tôi mặc dù từng được học môn toán cao cấp cũng cảm thấy tự hổ
thẹn vì không bằng hắn.
Cũng cùng là tình anh em, nhưng
so với Cảnh Phú Quý, mối tương giao với Lâm Thăng truyền kỳ hơn
nhiều. Tôi học đại học ở Thượng Hải bốn năm, cũng giống như đa số những “người nhà quê” khác, không có thiện cảm với Thượng
Hải, nhưng số phận luôn biết trêu ngươi người khác, người bạn
củng trường đại học mà tôi gặp ở Quảng Đông, sau đó đã trở
thành người bạn đồng hành thân thiết nhất của tôi, Lâm Thăng,
lại chính là người Thượng Hải.
Hồi đó là cuối năm
1999, tôi lăn lộn mệt nhoài ở Thâm Quyến, không những không kiếm
được nhiều tiền như trong tưởng tượng mà còn do nhiều lần đánh bạc bị người ta tố cáo, tôi với Cảnh Phú Quý đều bị đuổi
việc. Vì muốn chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng khi Macao được trả về với Trung Quốc, hai người chúng tôi chạy tới Châu Hải,
xách theo chai bia tới đường Tình nhân để nhìn lên vùng đất
thiên đường, nơi bao nhiêu con người vẫn hằng khát khao, dệt mộng một ngày nào đó cũng được tới nơi ấy tiêu tiền như rác. Ba
ngày sau, tiền đã tiêu gần hết, những việc như trộm cướp thì
không dám làm, bọn tôi đành ra sức tìm một công việc. Buổi tối nằm trong một khách sạn ở Hương Châu để điền lý lịch, tôi gặp khó khăn với cột “sở thích” và “sở trường”, từ nhỏ tới lớn, không biết đã điền bao nhiêu lần, bây giờ tôi không muốn làm
lại công việc hành chính, muốn tìm một công viêc như nhân viên
bán hàng nhưng không biết điền thế nào mới được nhà tuyển dụng chú ý, cầu cứu Cảnh Phú Quý, hắn nhấp một ngụm bia:
- Chuyện đó quá dễ, “sở thích” cậu điền “đánh bạc”, “sở trường” điền “cưa gái”, chắc chắn sẽ thành công!
Tôi đạp hắn một cái, nói:
- Thế thì cái đồ chó cậu cũng chẳng ra gì, “sở thích” là “cưa gái” và “sở trường” là “đánh bạc”! Chúng ta bên tám lạng,
người nửa cân.
Buổi sáng vừa ngủ dậy, hai người chúng
tôi đeo cái túi da mềm mại lên vai, len lỏi vào “chợ người”
(“Chợ người” là từ người Trung Quốc thường dùng để chỉ trung
tâm môi giới việc làm). Chợ người này không to, nhưng người đứng kín đặc, nói nó là “chợ thịt người” cũng không ngoa, trong
phòng nồng nặc mùi mồ hôi, tâm trạng đẹp đẽ đêm qua bỗng dưng
biến mất, nhưng vì “money”, mọi sự khó chịu đều phải chịu
đựng, cố gắng rặn ra một nụ cười, chúng tôi chìa lý lịch ra
cho người tuyển dụng, sau đó khiêm nhường trả lời phỏng vấn,
song kết quả duy nhất mà chúng tôi nhận được là “Về nhà chờ
tin tức!”. Hai ngày sau đó, mọi sự tự tin đã sụp đổ và biến
thành không chút hy vọng, hai chúng tôi bị hành hạ tới mức gần như sức cùng lực kiệt, tới đâu cũng chỉ máy móc đưa hồ sơ,
sau đó ngồi trả lời câu hỏi mà mặt không chút biểu cảm, cứ
như hai phạm nhân phải ngồi tù mười năm, nhốt nhiều đến mụ mị
cả đầu óc, cuối cùng khi bước chân đến “Nơi tuyển dụng của
Tập đoàn Cảnh Trình, Châu Hải” thì chợ người cũng sắp đóng
cửa.
Ở vị trí tuyển dụng của tập đoàn Cảnh Trình có
một nam một nữ đang ngồi, người nữ cúi đầu đọc báo, người nam thì vắt chéo hai chân ung dung nhìn chúng tôi như nhìn mục tiêu
săn đuổi tiếp theo. Liếc qua lý lịch của tôi, mắt hắn sáng lên:
- Anh tốt nghiệp Đại học Hộ Giang ở Thượng Hải à? – Tôi ừm một tiếng, hắn nói tiếp, – Khoa gì? Khóa nào?
Tôi hơi bực mình, chỉ vào tập hồ sơ trên bàn, mặt không chút biểu cảm:
- Chẳng phải trên đó viết hết rồi sao?
- Khoa Chính trị quốc t