
thấp giọng:
- Có vấn đề lớn!
Tôi giật mình, còn định hỏi kỹ hơn hắn lại nói một câu: “Triệu
Hữu Tài vừa mới tới”, rồi chưa chờ tôi hỏi thêm gì, đã giằng
khỏi tay tôi, vừa chạy vừa nói:
- Tôi phải đi họp, liên lạc sau!
Quá trình mua bán của Khoa Mỹ là kỹ thuật trước, bộ phận Kỹ
thuật xác nhận sản phẩm mẫu đạt tiêu chuẩn rồi mới bàn bạc
điều kiện hợp tác liên quan tới số lượng, giá cả với bộ phận Mua hàng. Vừa nãy trong phòng họp, Dương Hùng Vĩ nói chỉ cần
kỹ thuật không vấn đề gì thì của ai rẻ sẽ sử dụng của người đó. Đây là chiêu mua hàng thường dùng, hắn đóng vai tốt, đẩy
mâu thuẫn cho người khác, nếu kỹ thuật không ổn cũng chẳng liên quan gì tới hắn, trách nhiệm là của người khác, hơn nữa hắn
lại rất biết nói chuyện.
- Tôi cũng muốn dùng của bọn anh, nhưng nếu không qua được ải kỹ thuật thì tôi cũng hết cách.
Một khi kỹ thuật OK rồi, hắn muốn dùng hay không sẽ còn có những
lý do khác nữa. Mặc dù phải thông qua kỹ thuật trước, nhưng bộ phận Mua hàng không hoàn toàn là nghe lệnh bị động, nếu thực
sự muốn dùng sản phẩm của anh, họ cũng có thể sử dụng cơ
chế năng động, giống như kiểu dùng tác nhân bên ngoài thúc đẩy
tác nhân bên trong theo triết học:
- Giá của họ rẻ hơn,
giao hàng nhanh, phục vụ tốt, chất lượng sản phẩm đồng đều,
có thể vừa dùng thử vừa xác nhận. – Những câu này là câu họ
vẫn thường nói.
Tôi quay người hỏi Cảnh Phú Quý chuyện chíp mẫu là thế nào, tại sao ở điểm mấu chốt lại để xảy ra vấn đề.
- Chắc không có gì đâu, chíp mẫu là chọn mấy con chíp tốt nhất rồi. – Cảnh Phú Quý cũng có vẻ nghi hoặc.
- Là ai gửi tới? Giao vào tay ai? – Tôi nói to hơn, cau mày liếc xéo hắn.
- Bành Tiền Tiến mang tới, giao cho ai thì không rõ.
- Cậu là Trưởng phòng mà làm ăn kiểu gì thế? Thứ quan trọng
như vậy lẽ ra cậu phải đích thân mang tới, tận tay giao cho Lộ
Cường chứ! – Cuối cùng tôi cũng bùng phát thực sự.
Cảnh Phú Quý vẫn như người mê, nhìn tôi một cái, có vẻ không phục:
- Khi đó tôi còn bận việc khác, lát nữa sẽ gọi điện hỏi lại thằng Tiến.
- Gọi luôn đi! – Tôi lại quát lên.
Cảnh Phú Quý nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ:
- Việc gì phải thế, Lý tổng, giận thế cơ à, vừa nãy chỉ nói
vài câu không hợp ý cậu thôi mà? – Hắn cũng không chịu thua kém
- Đừng lôi chuyện đó ra, đây là công việc! – Bị chạm đúng vào
chỗ đau, tôi buột miệng phủ nhận, phủ nhận một cách hợp tình
hợp lý.
Công tâm mà nói, Cảnh Phú Quý có thể giữ được mối quan hệ này với tôi bao nhiêu năm chủ yếu là vì tình bạn, hoàn toàn không phải vì lợi ích huồng hồ khi chúng tôi quen
nhau còn là hoạn nạn chi giao. Nhiều năm lăn lộn trên thương
trường, sự thực tàn khốc đã khiến chúng tôi không thể không
tin, khi lợi ích và tình bạn, tình thân nảy sinh xung đột mà
chỉ được chọn một thì chín mươi phần trăm mọi người sẽ chọn
lợi ích, mười phần trăm còn lại chọn tình bạn, tình thân là
vì lợi ích chưa đủ cám dỗ, không đáng để họ phải hy sinh bạn
bè. Giữa tôi và Cảnh Phú Quý sau này có xảy ra xung đột như
thế hay không, tôi không biết, cũng không muốn nghĩ, nhưng ít
nhất có một điều sẽ mãi không thay đổi, đó là hắn chính là
người đầu tiên tôi quen ở Quảng Đông, là người bạn tốt nhất và lâu nhất của tôi. Tình cảm với Cảnh Phú Quý và Lâm Thăng.
Công việc đầu tiên của tôi khi từ Hồ Nam tới Thâm Quyến là làm
hành chính ở một công ty Đài Loan có tên “Doanh nghiệp Phương
Thị” – chuyên ngành tôi học ở đại học cùng với kinh nghiệm làm việc ở Đại lục chỉ cho phép tôi làm việc này. Tôi với Cảnh
Phú Quý cùng ở trong một khu tập thể, chạy bán hàng, hắn
chịu không nổi cuộc sống nhàm chán, vô vị năm mươi năm nay ở
cái cửa hàng nhỏ nơi đầu thôn của gia đình hắn, thế nên mới
tới Thâm Quyến để mở mắt nhìn thế giới. Lần đầu tiên tôi biết hắn rất tình cờ, tối hôm đó cả đám người chúng tôi đang ngồi xem tivi trong nhà, có một cặp vợ chồng trẻ bị bà mẹ chồng
chất vấn:
- Đã kết hôn ba năm rồi mà tôi vẫn chưa được bế cháu nội. Thế là thế nào?
Người phụ nữ căng thẳng nhìn chồng, người chồng thản nhiên:
- Mẹ, không phải là không thể có thai, mà là giờ bọn con chưa muốn có.
Mọi người đều đang rất chăm chú theo dõi bỗng dưng Cảnh Phú Quý phọt ra một câu:
- Ý là làm tình toàn đeo bao! – Ai cũng khựng lại, sau đó bật
cười nghiêng ngả. Gã này tuy nói năng thô lỗ, nhưng lại nói
đúng điểm mấu chốt. Dần dần tôi phát hiện ra chúng tôi có
chung sở thích: Thuốc lá và đánh bạc; một phần vì đều là
những đứa con xa nhà, đến đây hòng mong đổi đời, thế nên dần
dần xích lại với nhau.
Tháng đầu tiên lĩnh lương, tôi
tới Bố Cát gặp đồng hương, ở đó uống rượu tới nửa đêm, về
đến Long Hoa đã không còn xe buýt, đành phải đón tắc-xi, tài
xế ra giá hai trăm tệ, tôi trả một trăm năm mươi tệ. Trên xe, nhân lúc cao hứng, tôi gọi điện cho Thanh Thanh, nói là rất nhớ cô
ấy, sau đó luôn miệng nói là hy vọng sớm được ở gần nhau,
Thanh Thanh bên kia cũng rất phấn khích, nói được nghỉ sẽ lập
tức tới Thâm Quyến thăm tôi. Lúc xuống xe, tôi cầm hai tờ một
trăm tệ đưa cho tài xế, ông ta trả tôi một tờ năm mươi tệ, tôi
cầm tiền đi mua chai nước, ông chủ cử