Polly po-cket
Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323140

Bình chọn: 8.5.00/10/314 lượt.

hế. Lưu Hân nói không được, nếu không hạn chế sẽ làm gia tăng chi phí, thậm chí có người còn mang về nhà, đây là

lỗ hổng trong quản lý. Cô ta nói khiến tôi phải giật mình, nếu người khác phủ định ý kiến của tôi, chắc chắn trong lòng tôi

sẽ thấy không vui, nhưng Lưu Hân làm thế tôi lại cảm thấy vô

cùng dễ chịu.

Từ trước tới nay tôi tiêu tiền luôn rất

rộng tay, khép bàn tay lại, các kẽ ngón tay hở rất lớn, người ta nói tôi như thế là không giữ được tiền, không biết quản lý

đồng tiền, mà sự thực cũng đúng như vậy. Bây giờ đã có người tận tâm tận lực giúp tôi kiểm soát chi tiêu, đương nhiên là tôi

chỉ mong có thế.

Lưu Hân ban đầu làm hành chính, phụ

trách chấm công, nhân sự, văn phòng, tóm lại là một đống công

việc không tên. Nửa năm sau, cô kế toán xin nghỉ sinh con, vị trí này rất quan trọng, không thể tùy tiện tuyển người, quan sát

thấy Lưu Hân trung thành, đáng tin, làm việc gì cũng chăm chỉ,

nghiêm túc, tôi và Lâm Thăng quyết định cho cô ta gánh vác việc

này, cô ta cũng đã học thêm lớp kế toán, có chứng chỉ, bởi

vậy thạo việc rất nhanh. Có sự trợ giúp đắc lực của cô ta,

tôi và Lâm Thăng thoải mái hơn nhiều, vì việc này mà nhiều lần Lâm Thăng đã lên mặt với tôi, tôi cũng chỉ vui vẻ hùa theo hắn:

- Đúng thế, danh hiệu “sát thủ đàn bà” đúng là danh bất hư

truyền, tiểu đệ xin bái phục. Cảnh Phú Quý mà so với anh quả

thật không thể sánh bằng. – Lẽ dĩ nhiên, khi tôi nói những lời

này, Cảnh Phú Quý không có ở đó.

Bắt Lưu Hân phải mang

tiếng ác, lợi dụng Lưu Hân để kiểm soát các nhân viên, thế là

chi phí của công ty tiết kiệm hơn rất nhiều, việc lặt vặt có

người lo lắng, quản lý đi vào quỹ đạo, tôi và Lâm Thăng lại có một danh tiếng tốt là người hiền lành, thân thiện trước nhân

viên, kết cục này đúng là hoàn mĩ.

Chỉ có điều, khi

bạn đang lợi dụng người khác, làm sao biết được là người khác không lợi dụng mình? Hôm nay dính dáng tới nhau, ngày sau sẽ

để lại nhiều hậu quả vô hình mà chúng ta không ý thức được.

Không có nhân, tất sẽ không có quả. TRẬN GIAO TRANH ĐẦU TIÊN

“Trận đại chiến” đã gần kề, tôi vứt bỏ hết mọi nỗi hoài nghi về Lâm Thăng và Lưu Hân. Cần phải gặp Khoa Mỹ.

Lôi tổng đi Hồng Kông công tác chưa về, tôi quyết định đi tìm Dương Hùng Vĩ của bộ phận Mua sắm trước.

Xe của tôi vừa vào bãi đỗ thì thấy một chiếc Passat màu đen vội vã rời đi, vừa nhìn biển số xe tôi biết ngay là xe của Triệu

Hữu Tài bên công ty Nam Hưng, cái gã này lúc nào cũng đi trước

tôi. Tới dưới lầu, tôi móc điện thoại ra:

- Trưởng phòng Dương có thời gian rảnh tiếp khách không?

Dương Hùng Vĩ nói:

- Ông chủ Lý đích thân ra trận, bận đến đâu cũng phải tiếp.

Đây là tác phong quen thuộc của Dương Hùng Vĩ, mặc dù người muốn

mời hắn ăn cơm có thể xếp hàng dài cả ki-lô-mét, nhưng hắn

không làm cao, nói chuyện lúc nào cũng cười hỉ hả, không bao

giờ đắc tội với ai, ở điểm này hắn hoàn toàn khác với Hoàng Lực. Có thể là vì cùng nghề nên ghét nhau, hắn rất coi

thường Hoàng Lực, nói cái đồ chó ấy nhìn bụng to như vậy,

nhưng thật ra chẳng có gì là thực, cả ngày chỉ biết bới móc

khuyết điểm của người khác ra chửi để thể hiện quyền uy, chưa

bao giờ thấy hắn nói một câu nào ra vẻ con người, đúng là đồ

thùng rỗng kêu to.

Dương Hùng Vĩ là Trưởng phòng Mua sắm của Khoa Mỹ, được ông chủ Hà đưa từ Khoa Đạt về, ngày trước

hắn làm việc chung một phòng với Hoàng Lực ở Khoa Đạt. Nửa

năm trước, tôi bắt đầu “kinh doanh” hắn, bày tiệc ở Đắc Nguyệt

Lầu, giả vờ tình cờ nhắc tới Hoàng Lực, không nói tốt cũng

chẳng nói xấu, muốn thăm dò mối quan hệ giữa hắn với Hoàng

Lực, nhân tiện đưa ra hành động tiếp theo. Dương Hùng Vĩ lập

tức nói ra những lời như tôi vừa kể ở trên, tôi dừng lại tại

đó, sau này trước mặt hắn không bao giờ nhắc tới Hoàng Lực.

Bữa cơm đang vào hồi thân thiết thì tôi lấy ra một chiếc thẻ

vàng thẫm mĩ và một cái thẻ mua sắm nhét vào túi hắn, nói

là cả ngày anh phải làm việc bên ngoài vất vả, không quan tâm

được đến gia đình, chắc là vợ cũng có điểm không hài lòng,

đây là chút tấm lòng để anh xây dựng một gia đình hòa thuận.

Dương Hùng Vĩ tỏ ra thản nhiên, mặt vẫn mỉm cười, nhìn là

biết hắn đã quá quen với những hành động như thế này, lông

mày hắn khẽ nhướn lên, nói:

- Lý tổng thật có lòng.

Một lần tôi xem tivi thấy người dẫn chương trình phỏng vấn một doanh nhân thành công:

- Ông đã bao giờ hối lộ chưa?

Doanh nhân đó nói chắc như đinh đóng cột:

- Không, tôi chưa bao giờ, từng đồng tiền của tôi đều là trong sáng.

Tôi lại nhớ tới một ông chủ khi đứng trước tòa đã khẳng khái trả lời câu hỏi:

- Ông tưởng là tôi muốn sao? Ông tưởng là tôi muốn hối lộ sao?

Tất cả đều là bị ép. Tôi không biếu tiền, người ta đâu có cho

tôi việc làm? Đồ tốt thì nói là giá thành cao, không kinh tế,

đồ xấu lại chê không tiêu thụ được. Trở mặt như trở bàn tay.

Nếu muốn dùng thì tốt đẹp đủ đường, không muốn là đá ngay

chẳng gì kiêng nể. Bên B có ai là không hối lộ? Bên A có ai là

không nhận tiền? Nếu ai dám thề độc thì hãy lập tức đưa tôi đi bắn, tôi không cãi một lời.

Quan tòa gõ búa ngăn ông ta lại:

-