
lôi kéo, thế nên tôi sẵn sàng
để cho họ cãi nhau. Khi ý tưởng này ra đời, trong đầu tôi
thoáng một suy nghĩ: Làm như thế có phải là bỉ ổi lắm không?
Coi tình bạn là công cụ, coi sự tin tưởng là bàn đạp tiến lên, như vậy còn là bạn bè và người hợp tác không? Nhưng sau đó
tôi suy nghĩ lại và thấy mình như được giải phóng, tôi có hại
gì họ đâu, thế có gì đáng để chỉ trích? So với những kẻ vì
một chuyện cỏn con mà bất hòa với anh em, trở mặt với bạn
bè, tôi vẫn còn cao thượng hơn nhiều.
Nhưng công việc
không đơn giản, dễ dàng như việc xử lý mấy màn đấu võ mồm
của Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý, còn cả cuộc sống, việc kết
hôn, sinh con, nghỉ ốm của nhân viên đang chờ bạn phải giải
quyết. Làm Tổng Giám đốc được một tháng, tôi mới phát hiện ra đây đúng là công việc khổ sai, tôi vốn là người hay mềm lòng,
ngại từ chối, chứ đừng nói tới việc nghiêm mặt dạy bảo người khác. Ngày trước, khi tôi là Trưởng phòng Bán hàng, các anh em dưới quyền chưa bao giờ bị tôi quản giáo, tôi chỉ đưa họ đi
khắp nơi ăn uống, chơi đùa, nếu họ phạm lỗi, tôi không những
không phê bình mà còn bao biện cho họ, họ coi tôi như anh cả,
quyết tâm cùng tôi lên vạc đao, xuống biển dầu để làm việc
xấu. Thế nên bán hàng đối với tôi không vấn đề gì, nhưng khi
phải quản lý toàn bộ những chuyện linh tinh đó quả thật là
mệt, công ty loạn cào cào, tôi cũng tiều tụy đi ít nhiều. Nói
với Lâm Thăng nhưng hắn cũng không thể quản lý công ty, hắn vốn
là kẻ ham ăn biếng làm, thế mà chẳng mấy khi hắn tỏ ra rộng
lượng:
- Những chuyện lặt vặt trong nội bộ công ty giao
cho nhân viên hành chính quản lý, chúng ta dồn sức để làm việc lớn. – Tôi chỉ mong có thế, lập tức vỗ vào tay hắn:
- Đúng là tạ ơn trời đất, tạ ơn Lâm tổng!
Lưu Hân xuất hiện vào thời điểm này.
Tôi với Lâm Thăng đích thân tham gia hội chợ nhân tài để tìm người. Khi đó, nhìn thấy những ánh mắt e dè xen chút hoảng hốt chen
giữa đám người, tôi nhớ lại nỗi vất vả mấy năm trước khi đến
đây tìm việc, cho nên thấy hồ sơ của người nào đó không đạt,
tôi cũng vẫn cố gắng trò chuyện với họ vài câu, và tránh sử
dụng những từ ngữ mang tính kích thích. Lâm Thăng có vẻ không
bận tâm lắm, nói thẳng:
- Cậu không thích hợp, chúng tôi không thể tuyển dụng cậu. – Sau đó ném hồ sơ trả cho người
đó. Tôi nhắc nhở Lâm Thăng phương thức giao tiếp, đừng làm tổn
thương trái tim người khác:
- Mang hồ sơ về, ba ngày sau không có tin tức gì là họ tự biết không được tuyển rồi.
Lâm Thăng hỏi ngược lại tôi:
- Cái cách giả tình giả nghĩa đó của anh là được sao? Rõ ràng không được mà còn cho họ một tia hy vọng, huống hồ còn lãng
phí giấy của người ta, một tờ giấy bao nhiêu tiền anh biết
không, như thế là hại người! Cách của tôi là sao, cậu ta khó
chịu một chút nhưng tôi có gì nói nấy, chịu trách nhiệm với
cậu ta, còn tốt hơn sự giả dối của anh nhiều!
Lời nói
của Lâm Thăng cũng có lý, nhưng hắn chưa từng trải qua việc đó, đương nhiên không thể cảm nhận được những con người đang lo lắng ấy cần sự an ủi đến nhường nào, cho dù biết là không được
tuyển dụng, nhưng nghe vài câu an ủi cũng có thể khích lệ được họ. Tôi đang định tranh cãi với hắn thì một cô gái xuất hiện
trước mặt, mặc một chiếc váy hoa tối màu rất giản dị, mái
tóc ngắn vén ngang, mắt đeo kính, ngoại hình bình thường, nhưng nước da trắng ngần, đặc điểm nổi bật nhất là một nốt ruồi
ở khóe miệng khiến tôi nhớ tới người mẫu thương hiệu đồng hồ
OMEGA. Cindy Crawford. Cô gái mỉm cười đưa hồ sơ bằng hai tay, tôi
cầm lấy xem qua, khoa Quản lý công thương Đại học Hồ Nam, chuyên
ngành rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.
- Tôi có thể ngồi không ạ? – Giọng nói rõ ràng, ngọt ngào. Lâm Thăng ra hiệu cho cô gái:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Cô gái này chính là Lưu Hân, ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ta
chính là nốt ruồi nơi khóe miệng. Lâm Thăng có vẻ có hứng thú với cô ta, nói chuyện khoảng mười phút đã vỗ bàn quyết định
tuyển dụng, cô gái vui vẻ đứng lên ra về, tôi huých Lâm Thăng
một cái:
- Đừng vội thế, thêm vài người nữa đi.
Lâm Thăng nhìn theo cô gái, đánh giá:
- Mặc dù nhan sắc bình thường nhưng chúng ta không phải là hộp
đêm. Anh xem cô ấy cười tự nhiên mà không lẳng lơ, thần thái
thoải mái, phóng khoáng, giọng nói vui tai, là người phù hợp
nhất. Nhìn đàn bà, anh phải bái tôi làm sư phụ.
Đúng
là con mắt nhìn đàn bà của Lâm Thăng thật tinh tường. Lưu Hân
vừa tới công ty, các giấy tờ như giấy đăng ký nộp thuế, thẻ
từ của cổ đông… mà chúng tôi chưa làm xong, cô ta hoàn thành
chỉ trong một tháng, giải quyết hết những hóa đơn công việc
của chúng tôi, khiến chúng tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hơn
nữa, cô ta luôn đứng trên lợi ích của công ty, không sợ đắc tội
với người khác. Có một lần nhân viên đề nghị được cung cấp
thêm khăn giấy, tôi lập tức đồng ý, nói là sẽ mua khăn giấy
hộp loại tốt. Một lúc sau Lưu Hân chạy tới tìm tôi:
-
Lý tổng, giấy cuộn là được rồi, hơn nữa không thể cung cấp vô
giới hạn, mỗi người một tháng chỉ được hai cuộn.
Tôi
nói một hộp khăn giấy đâu có đáng bao nhiêu tiền, không cần
phải làm t