Ring ring
Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323402

Bình chọn: 10.00/10/340 lượt.

huyện này mà giải quyết được là tôi yên tâm, tối nay tôi chờ

anh cùng ăn cơm để chúc mừng thành công bước đầu. – Tôi nói:

- Không cần đâu, anh có thời gian thì tới nhà Lôi tổng, nói

chuyện với người bạn đồng hương của mình để thắt chặt hơn

tình cảm. – Lâm Thăng có vẻ khó xử:

- Chuyện này… hình như chẳng có gì để nói, chênh lệch tuổi tác.

Tôi nói:

- Anh không có gì để nói thì phải tìm chủ đề chứ! Ban đầu tôi

cũng thế, đến lúc không nói được gì nữa thì nói huyên thuyên,

cho dù thủ đoạn này có hơi cũ một chút, nhưng ít nhất còn

khiến người ta cảm nhận được rằng chúng ta muốn có quan hệ

tốt với họ, anh vốn là người làm bên mua hàng, chẳng lẽ lại

làm không được việc này?

Lâm Thăng vẫn chần chừ không quyết, tôi nói:

- Anh còn có điểm chung với chị ta hơn tôi, chẳng phải chị ta

học chuyên ngành thương mại bên Đại học New York sao, cùng là

chuyên ngành kinh tế với anh. MBA cũng có điểm chung, anh hãy

bắt tay vào từ điểm này đi, với lại chẳng phải anh vẫn nói

nước Mỹ là thiên đường sao? Vậy anh có thể tìm hiểu tình hình qua chị ấy, những cái này đều là chủ đề nói chuyện, anh chủ động một chút được không? Tôi hứa với anh, đây là lần cuối

cùng tôi bắt anh làm những việc này. Chẳng qua cũng vì anh có

trình độ học vấn cao, chứ nếu Cảnh Phú Quý làm được việc

này, tôi đã bảo hắn đi làm rồi.

Cuối cùng Lâm Thăng

cũng đồng ý, tôi hừ một tiếng trong lòng, khuyên nhủ hết tình

hết lý thế rồi mà anh còn không đi thì không phải vì trình độ của tôi thấp mà vì anh quá nhạt nhẽo.

Rồi tôi lập tức điện thoại cho Cảnh Phú Quý:

- Cậu nói Phương tổng, bảo là hôm qua tôi đã nói chuyện với cán bộ cấp cao của Khoa Mỹ rồi, chuyện của họ tuyệt đối không có vấn đề gì, một năm có thể làm năm mươi triệu, bảo ổng ta lập tức soạn thảo hợp đồng.

Tôi vừa mới vào tới văn phòng thì Cảnh Phú Quý đã quay về, nhìn dáng vẻ thất thểu của

hắn, tôi biết đã có sự không hay:

- Phương tổng nói dạo này ông ta quá bận, sau Tết dương lịch ông ta sẽ tới đây bàn chuyện.

Cái gã này đúng là giảo hoạt, ngày hai mươi tháng Mười hai chúng

tôi mở thầu, đến Tết dương lịch là đã có kết quả đấu thầu,

như thế gã chưa chắc đã bàn với chúng tôi nữa mà chỉ bàn với bên trúng thầu. Tôi nói thế cậu đã cho ông ta xem hợp đồng

chưa, Cảnh Phú Quý nói ông ta không thèm xem, tôi lại hỏi:

- Thế cậu có chuyển lời của tôi cho ông ta không? Cán bộ cấp cao của Khoa Mỹ đã nói tới mức đó rồi, cậu cố ký nháp với ông

ta cũng được, dù sao cũng không phải là hợp đồng chính thức.

- Chuyển lời rồi, chỉ thị của Lý tổng ai dám không nghe. Nhưng

đừng tưởng người ta là gã ngốc, chỉ dựa vào một câu nói không thể chứng thực được đã ký hợp đồng với cậu, Phương tổng

cũng là ông chủ, trước khi mọi việc rõ ràng còn lâu ông ta mới ký tên.

Tôi lại có cảm giác khó chịu, nói:

-

Chính vì khó khăn nên mới bảo cậu đi làm chuyện này, ký rồi

mới cản được ông ta đi Nam Hưng, chờ mọi việc rõ ràng rồi thì

tôi còn bàn cái cóc khô gì với ông ta nữa, cứ nói mình muốn

gì là ông ta phải nghe theo.

Cảnh Phú Quý bực mình:

- Cậu tỉnh táo một chút được không, đừng coi người khác là con heo ngu ngốc!

Tôi không nén được lửa giận:

- Nếu mọi chuyện đơn giản thế thì còn cần cái phòng bán hàng

của cậu làm quái gì! Bảo … – Suýt nữa tôi đã nói cái câu danh ngôn của Lâm Thăng ra.

Cảnh Phú Quý nghe thấy thế đã nhảy lên:

- Cậu chỉ biết chỉ huy sau lưng, nghĩ mọi việc đều đơn giản,

không trực tiếp đối diện làm sao biết được phiền phức của nó. Tôi có thể nghe lời cậu, nhưng người khác thì không.

Tôi đập bàn:

- Nếu tôi chỉ nghe cậu giải thích thì còn làm ăn cái quái gì,

hàng ngày ngồi trong văn phòng nghe báo cáo chờ chết cho xong.

Tôi cảm thấy mọi ánh mắt bên ngoài đều đổ dồn vào đây. Lâm Thăng

đẩy cửa bước vào, nhìn chúng tôi như hai con gà chọi đang xù

lông xù cánh, hắn lại gần vỗ vai tôi, sau đó lại vỗ vai Cảnh

Phú Quý. Tôi châm một điếu thuốc, sau đó ném luôn cái bật lửa

lên bàn.

- Còn nữa, Quý, chuyện Bành Tiền Tiến đi ăn

với Tiểu Phương cậu không nói với tôi, hắn đã báo cáo với cậu rồi cơ mà. – Tôi bắt đầu bới móc hắn.

- Chẳng phải tôi đi Thâm Quyến rồi sao?

- Đi Thâm Quyến thì cậu có thể gọi điện thoại nói với tôi.

- Chẳng phải là chuyện gì quan trọng, nói muộn một chút cũng có sao?

- Sao lại không, Tiểu Phương với ông chủ Hà là họ hàng, cậu biết chưa?

Gần đây tôi luôn thấy ức chế, muốn phát tiết nhưng cố ghìm lại,

hôm nay không biết làm sao, tâm trạng rất tệ, không thể nào kiểm soát được bản thân.

Lâm Thăng kéo tôi tới văn phòng của hắn rồi đóng cửa lại:

- Bên Phương Thị không cần phải vội, hợp tác hay không cũng không quan trọng.

- Đây là một vụ làm ăn đã dâng tới tận miệng, không cần tiền

đặt cọc, không cần giao hàng, chỉ hẹn người ta ra ăn cơm, đôi bên giới thiệu vài câu là ngồi không hưởng vàng, đi đâu tìm được

một vụ làm ăn ngon lành như thế.

- Chuyện này Cảnh Phú

Quý nói cũng có lý, dưa chín ép thì không ngọt. Anh xem,

chuyện của Lưu Hân khiến cả công ty hoang mang, đúng không? Giờ

khó khăn lắm mới bình thường lại được, tôi cũng không có ý

trách anh, n