Trà Trộn Phòng Con Gái

Trà Trộn Phòng Con Gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322972

Bình chọn: 7.00/10/297 lượt.

Tô Tô lại tiếp tục nói thêm

một câu.

“Ồ, cô

ấy đã từng nhắc đến anh sao?”. Bất chợt tôi thấy rất có hứng thú.

“Chị ấy

không trực tiếp nói đến anh, chỉ là thỉnh thoảng nhắc đến một tên khốn nào đó

trong công ty. Xem ra, anh chính là “tên khốn” mà chị ấy thường nhắc đến rồi,

ha ha”. Tô Tô ngẩng đầu nhìn tôi, ngây thơ trả lời.

Tôi tức

xì khói, nhất thời không biết tiếp lời thế nào.

“Nhưng

thực ra ấn tượng của chị ấy về anh rất tốt, thế nên anh cứ yên tâm mà sống ở

đây đi”. Tô Tô lại cười rạng rỡ.

“Nếu

không phải là Trình Lộ, chắc em cũng không tùy tiện mà cho anh ở đây đâu nhỉ?”.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé, tôi bất giác mỉm cười hỏi. Đồng thời, trong

lòng tôi cũng tự hỏi, lẽ nào cô Trình Lộ suốt ngày đấu khẩu với tôi lại có lúc

khen ngợi tôi?

“Con

người anh không xấu, em cảm nhận được điều đó. Nếu đã làm cùng một công ty với

chị Trình Lộ, thì cũng không còn là người lạ nữa rồi”. Tô Tô giơ tay lên, gọi

cho tôi một chiếc taxi.

“Em

không để tâm đến thân phận của anh sao?”. Lúc bước vào taxi, tôi hỏi Tô Tô.

“Cái

này thì có gì chứ. Bọn em đã sống với anh Đới Duy hai năm, vẫn bình an vô sự,

hơn nữa mọi người còn rất vui vẻ. Em sẽ không vì chuyện này mà coi thường anh

đâu, thích loại người nào, đó là tự do riêng của mỗi người mà”.

Không

chờ tôi giải thích, Tô Tô đã nhiệt tình đóng cửa xe lại cho tôi.

“Hoa

Gian Phường ở đường Nam Kinh”. Tôi nhìn cô bé Tô Tô xinh xắn đáng yêu qua cửa

kính xe, nói với người lái xe.

Trước

khi tôi chưa tìm được nhà, sống ở chỗ họ cũng là một lực chọn không tồi.

Tài xế

lái xe đến đường Nam Kinh, tôi nhìn những người đi bộ bên đường, than thầm ngày

hôm nay sao hoang đường đến vậy.

Gần đây

những người đến thành phố Bình Hải làm ăn càng ngày càng đông, việc thuê mướn

nhà ở Bình Hải cũng ngày càng khó khăn hơn, không biết lúc nào mới tìm được căn

phòng phù hợp. Cái tên Tống Đại Bính này, không còn tình người nữa, không chỉ

thế, suýt chút nữa còn làm cho tôi không còn là đàn ông nữa.



điều, với tính cách của Đại Bính, gặp được một người phụ nữ tốt cũng không dễ

dàng gì. Xem ra tôi chỉ còn cách sống trong căn hộ của Trình Lộ, đợi đến khi

tìm được chỗ ở mới, rồi nghĩ cách thanh minh vậy.

Khi tôi

đến Hoa Gian Phường, Đại Bính đã đóng cửa phòng khám từ lâu. Trên kính chắn gió

chiếc BMW của tôi, có dán một mẩu giấy: Đã chuyển năm trăm vào tài khoản của

cậu, trong hai hôm tới cậu hãy đến khách sạn ở tạm đi, cám ơn nhiều, người anh

em.

Tên

tiểu tử này, cũng coi như còn chút nhân tính. Tôi khởi động BMW, phóng thật

nhanh về phía nhà Đại Bính ở. Từ dạo sắp tốt nghiệp hồi năm bốn, tôi đã cùng

cậu ta thuê nhà ở ngoài trường, cùng nhau viết luận văn tốt nghiệp, cùng nhau

tìm việc làm, cùng nhau ăn cơm uống rượu, tình cảm luôn rất tốt. Lúc này chia

tay nhau, trong lòng lại có chút không nỡ.

Hừ hừ

hừ, cứ làm như tôi thích Đại Bính không bằng. Cho dù tôi có không thích phụ nữ

đi nữa thì cũng không đến nỗi thích loại người như cậu ta. Không được, khi nào

về phải ký hợp đồng với mấy cô gái, sống ở chỗ họ cũng được, nhưng không thể

suốt ngày dày vò tôi với cái chức danh “bạn gái” của “đàn ông”.

Nơi Đại

Bính ở tôi đã quá quen thuộc đường xá, tìm chỗ đỗ xe xong, tôi bám vào thành

cầu thang, chạy lên.

Tôi gõ

cửa, đang chuẩn bị hung dữ chửi cho Đại Bính một trận ra trò thì bị cảnh tượng

trước mắt làm cho “hãi hùng”.

Đại

Bính đang mặc một bộ vest chỉnh tề, trang điểm đâu ra đấy, đến cả mái tóc cũng

rẽ ngôi ba bảy không lệch một lọn nào, rất ra dáng người thành đạt, trong tay

còn cầm một chai rượu, suýt nữa thì làm tôi tưởng mình gõ nhầm phòng.

“Em

yêu...”. Mồm Đại Bính vừa thốt ra hai chữ, nhìn thấy tôi liền ngắt ngay cái câu

rợn người ấy.

“Sao

lại là cậu!”. Giọng nói của Đại Bính thay đổi cũng thần tốc.

“Tớ đến

chuyển đồ!”. Tôi cũng không vui vẻ gì, luồn vào phòng, lấy một cái túi to ra,

nhét đồ vào đó. Thực ra đồ của tôi cũng không nhiều, ngoài một ít quần áo đơn

giản, một chiếc máy tính xách tay, còn lại tất cả đều là sách.

Đại

Bính thấy tôi đã xông vào, không còn cách nào khác, giục giã: “Cậu, mau lên

cái! Cô ấy sắp đến rồi!”.

“Yên

tâm đi! Thông thường phụ nữ đều đến muộn nửa tiếng!”. Tôi nhét đồ vào túi soàn

soạt cứ như quỷ vào làng, lại quay sang nhìn phòng khách đã được Đại Bính thu

dọn ngăn nắp sạch sẽ, bốn phía đều bày nến rất lãng mạn, thầm nghĩ, tôi và Đại

Bính đã ở với nhau hơn hai năm rồi, chưa bao giờ có được phòng khách sạch sẽ

như thế, đàn ông quả thật là phải cần có phụ nữ đến “áp bức”.

“Được

rồi! Được rồi! Mau lên! Mau lên! Không dọn hết để đấy hôm khác tớ gửi qua cho

cậu! Cậu ở khách sạn nào?”. Đại Bính cứ như một con trâu đực đang động tình,

gấp gáp lo lắng.

“Tớ

không ở khách sạn, tớ ở chỗ Tô Tô”. Tôi trả lời cậu ta.

“Cái

gì?!”.

Hai con

ngươi của Đại Bính đã sắp nhảy ra ngoài.

“Quên

không nói với cậu, tớ ở cùng với cô bé, ngoài ra còn ba mỹ nữ tuyệt sắc khác

nữa”. Tôi vừa xách túi đồ đi ra ngoài vừa nói.

“Này,

đợi đã, cậu nói rõ ràng đi!”. Lần này, Đại Bính kéo tôi lại, không cho tôi đi


Old school Easter eggs.