
.
“Ngưỡng
mộ không? Tớ đi hưởng phúc đây, cậu cứ một mình ở lại đây mà phục tùng đàn bà
đi!”. Tôi khệ nệ xách cái túi nặng nề đi xuống lầu, khởi động cô nàng BMW của
tôi.
Cũng
đúng lúc này, một chiếc Beetle màu đen đang chạy lại. Người lái xe là một cô
gái đeo kính râm, gầy gầy cao cao, bàn tay trên bánh lái đeo một chiếc nhẫn kim
cương xinh xinh, chói mắt dưới ánh chiều tà.
“Trời
ơi mẹ ơi!”. Đại Bính đứng ở ban công, hét to lên rồi mau chóng chuồn về phòng.
Xem ra
người mà Đại Bính tìm là một cô gái thuộc đẳng cấp nữ hoàng, lần này thì cậu ta
tha hồ chịu đủ rồi. Tôi cười thầm trong lòng, cũng không có hứng thú khám phá
khuôn mặt thần bí của bạn gái Đại Bính, lái nàng BMW rời khỏi “hiện trường”.
Nơi ở
của Đại Bính nằm ở phía đông thành phố, phòng khám của cậu ta ở trung tâm, còn
Lam Kiều Hoa Uyển lại nằm ở phía tây. Nàng BMW trắng của tôi chạy xuyên qua
thành phố, trở về Lam Kiều Hoa Uyển.
Đúng
như lời Tô Tô nói, những món ăn thơm nức do Linh Huyên nấu đang được bày lên
bàn cho bữa tối. Đối mặt với bốn cô gái, tôi vẫn coi mình là người ngoài cuộc,
nhanh chóng ăn xong, nhanh chóng trở về phòng.
Tôi
nghĩ, duyên phận giữa tôi và họ, nhiều nhất cũng chỉ vài ngày. Đợi tôi tìm được
căn phòng nào thích hợp, sẽ không cần phải lưu lại cái nơi nồng nặc mùi son
phấn này. Phòng tôi ở là phòng trước đây Đới Duy ở, là phòng rộng rãi nhất
trong căn hộ chung cư nhỏ độc lập này, cũng coi như họ không đối xử bạc bẽo với
tôi.
Đồ đạc
của Đới Duy sớm đã chuyển đi hết, đồ gia dụng trong phòng rất đầy đủ, cũng
không có gì khác thường cả. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy có chút không
yên tâm, kiểm tra kỹ càng lại một lần nữa, cuối cùng thay chiếc ga trải giường
của mình mang từ chỗ Đại Bính đến.
Cộc
cộc. Liền sau hai tiếng gõ cửa, Tô Tô mặc bộ đồ ngủ cotton màu hồng đẩy cửa
bước vào.
“Trước
kia đây là phòng của anh Đới Duy, có được không anh?”. Tô Tô bước vào, mỉm cười
nói. Trong tay cô bé cầm vật gì đó rất dày, hình như là một cuốn album ảnh.
“ừ,
được lắm. Bên ngoài là vườn hoa, không khí cũng rất trong lành”. Tôi khách khí
nói. Tô Tô vui vẻ mỉm cười, ngồi lên giường, rồi ôm lấy cánh tay tôi, kéo tôi
ngồi xuống sát lại cô bé. Cơ thể cô bé mềm mại tỏa mùi hương dịu nhẹ, quả đúng
là thiếu nữ mười tám. “Anh Đới Duy là người rất tốt”. Đột nhiên Tô Tô cảm khái
nói.
Tôi
cười, không biết nên nói gì. Tôi chưa gặp Đới Duy, nhưng trực giác mách bảo tôi
rằng Tô Tô là cô gái rất tốt.
“Em cho
anh xem mặt anh Đới Duy nhé. Không chừng anh lại thích anh ấy đấy”. Cô bé vừa
nói vừa mở vật cầm trong tay ra, quả nhiên là một cuốn album ảnh.
Nói
thật lòng, sự nhiệt tình của cô bé khiến tôi có chút không thích lắm. Nhưng
cũng không nỡ từ chối lòng chân thành của cô bé.
“Đây
chính là anh Đới Duy”. Tô Tô chỉ vào một chàng trai tuấn tú trong album, cười
híp mắt nói với tôi.
Tôi cúi
đầu, nhìn thật kỹ, phát hiện tên gay này không phải loại liễu yếu đào tơ như
tưởng tượng của tôi, ngược lại, là một người đàn ông có vẻ bề ngoài rất nam
tính, đôi mắt sâu, sống mũi cao, cơ thể săn chắc, nói một cách không khoa
trương, là một mỹ nam mà rất nhiều phụ nữ sẽ phải nghiêng ngả.
“Em đã
nói anh ấy rất xinh đẹp mà”. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi, Tô Tô đắc ý
nói.
“Mọi
người sống với nhau bao lâu rồi?”. Tôi hỏi cô bé.
“Hai
năm ạ, chị Lộ Lộ là người chuyển đến cuối cùng, chị Hiểu Ngưng đến trước chị ấy
một thời gian, chị Linh Huyên thì sớm hơn. Anh Đới Duy là bạn của chị gái em,
khi các chị ấy chưa đến, đều là anh ấy chăm sóc cho em”. Tô Tô cầm cuốn album,
nói.
Tôi
thấy đằng sau còn rất nhiều ảnh, cầm lấy giở lung tung xem, phát hiện còn rất
nhiều ảnh chụp riêng của từng người và một số bức ảnh chụp chung.
Trình
Lộ trong ảnh rất tươi tắn, rất xinh đẹp, không hề giống dáng vẻ đứng đắn như ở
công ty chút nào.
“Đây là
ảnh năm ngoái bọn em chụp ở đảo Hải Nam... Đây là ảnh năm ngoái chụp ở khu nghỉ
mát hồ Thiên Đảo...”. Tô Tô nhẫn nại giải thích cho tôi.
Tôi
thấy có rất nhiều ảnh chụp chung của Đới Duy và bốn người họ, trong ảnh cô nào
cô nấy đều cười tươi như ánh mặt trời, đặc biệt là Trình Lộ, ảnh ở đảo Hải Nam
còn mặc bikini, dáng người rất đẹp, vượt xa so với tưởng tượng của tôi.
Nếu như
Trình Lộ biết Tô Tô đem ảnh cô ta mặc bikini cho tôi xem, chắc chắn sẽ “giết
chết” Tô Tô. Tôi nghĩ thầm.
“Những
ngày tháng này thực sự rất vui, đáng tiếc, anh Đới Duy đi rồi, mấy năm nữa cũng
không về”. Xem hết một lượt các bức ảnh trong album, vẻ mặt Tô Tô tiu nghỉu,
thở dài, gấp cuốn album dày cộp lại.
“Thôi
mà, anh nghĩ cậu ấy ở Mỹ chắc chắn sẽ trấn tĩnh lại thôi”. Tôi an ủi cô bé,
nói. Tuy chưa bao giờ gặp Đới Duy, và tuy tôi vẫn thích phụ nữ, nhưng tự nhiên
tôi hy vọng Đới Duy sẽ sống những ngày thật tốt bên Mỹ.
“Trước
đây thực sự rất vui, như một đại gia đình vậy”. Tô Tô ngả vào lòng tôi, buồn
bã. “Phải rồi, em học ở Học viện Thương mại Hoa Đông à?”. Đột nhiên tôi hỏi cô
bé. Cơ thể mềm mại, cứ như không có xương vậy, lại không hề có ý đề phòng tôi,
tự nhiên làm tôi lóng n