
tay như chú bướm, gọi một chiếc taxi, gần như là đẩy tôi vào trong
xe.
Lạ
thật, sao tôi không thể thích cô ấy? Chẳng lẽ cô em Hiểu Ngưng lạnh lùng băng
đá này không thích đàn ông? Tôi thầm hỏi trong lòng.
“Bác
tài, cho bọn cháu đến Lam Kiều Hoa Uyển ạ!”. Tô Tô nói.
Hình
như trong tiềm thức, tôi thấy cái tên Lam Kiều Hoa Uyển này nghe rất quen.
Lúc
này, Hiểu Ngưng và Linh Huyên cũng ngồi lên xe, Hiểu Ngưng ngồi một mình trên
ghế trước, còn Tô Tô và Linh Huyên một người ngồi bên trái tôi, một người ngồi
bên phải tôi, kìm chặt như sự tôi chạy mất.
Nhưng,
nếu bọn họ là những kẻ bắt cóc thật thì cũng là nhóm bắt cóc xinh đẹp nhất mà
tôi từng gặp.
Khi
taxi chạy qua Hoa Gian Phường tôi nhìn thấy chiếc BMW đáng thương của tôi vẫn
còn đậu trước cửa phòng khám của Đại Bính. Tôi cứ như vậy bị người ta bắt cóc,
bắt cóc đi xem mặt, nhìn dáng vẻ nhiệt tình của cô bé Tô Tô ngây thơ trong sáng
trước mặt cứ một điều “anh Lương”, hai điều “anh Lương” tôi không nỡ lòng từ
chối.
Cứ coi
như là chơi đùa cùng cô bạn nhỏ này của Đại Bính một lúc đi. Tôi không kìm được
cúi đầu cười.
Đến Lam
Kiều Hoa Uyển, Tô Tô và Linh Huyên, hai người giữ hai bên tay tôi như đang áp
giải tội phạm, tiến vào khu chung cư trước mặt.
Tay Tô
Tô nhỏ nhắn mềm mại, còn ngón tay Linh Huyên thon dài. Tô Tô là cô nhóc không
phân biệt nặng nhẹ, kéo tay tôi đến phát đau, còn Linh Huyên chỉ cầm tay tôi,
thi thoảng còn cố ý nắm bàn tay tôi.
Còn
Hiểu Ngưng từ đầu đến cuối vẫn đi một mình phía trước, lấy chìa khóa ra một
cách thuần thục, mở cửa, hoàn toàn không để mắt đến ba người đang đi phía sau.
Căn hộ
là loại chung cư nhỏ khép kín, vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, còn thoang thoảng mùi
hương con gái.
“Chị Lộ
Lộ! Chị Lộ Lộ!”. Vừa về đến nhà, Tô Tô đã cất tiếng gọi to.
Hóa ra
bốn cô gái sống chung trong căn chung cư này, nếu không phải là xem mặt Hiểu
Ngưng, vậy đối tượng của tôi chắc chắn là “chị Lộ Lộ” mà Tô Tô gọi rồi. Ba
người bọn họ đều xinh đẹp như vậy, cô Lộ Lộ này ít nhất sẽ không thua kém về
dung mạo, nếu không sao có thể sống ở nơi đầy áp lực này chứ?
Tô Tô
gọi mấy tiếng đều không có ai trả lời.
“Lạ
thật, lẽ nào chị ấy ra ngoài rồi. Đới Duy cũng không có ở nhà”. Linh Huyên nhỏ
giọng hỏi. Ngay cả Hiểu Ngưng lạnh lùng cũng nhìn ngó khắp nhà.
“Để tớ
gọi cho cậu ấy”. Hiểu Ngưng rút chiếc điện thoại màu trắng trong túi ra, nói. Đây
là câu thứ hai tôi nghe thấy cô ấy nói, xem ra, cô ấy thích màu trắng đồng thời
cũng không thích nói nhiều.
Trong
lòng tôi nghĩ thầm không biết Đới Duy là ai, chắc là con chó yêu của Lộ Lộ?
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh, Linh Huyên và Tô Tô căng thẳng, lo lắng nhìn
Hiểu Ngưng. Mỹ nhân lạnh lùng Hiểu Ngưng cầm điện thoại bằng những ngón tay
thon dài, chăm chú lắng nghe tiếng tút tút, đôi mày khẽ chau lại.
Cạch!
Tiếng
chìa khóa chuyển động vọng lại từ phía cửa.
Ba cô
gái cùng nhào ra phía cửa ra vào.
Kẹt,
cửa mở. Một cô gái mặc áo khoác màu xám xuất hiện.
Cô ta
chau mày, thở dài, nhìn ba người chị em đang đứng trong phòng, rồi đột nhiên
cảm thấy trong phòng còn có ai khác, ngước mắt lên, nhìn thấy tôi đang đứng sau
bọn họ.
“Sao
lại là anh?”.
“Sao
lại là cô?”.
Tôi và
cô ta đồng thanh hét lên.
Chị Lộ
Lộ mà Tô Tô gọi hóa ra không phải ai khác mà chính là Trình Lộ oan gia ngõ hẹp
của tôi trong công ty!
Chiếc
áo khoác màu xám trên người Trình Lộ có thể che hết những điểm không hoàn hảo
trên cơ thể, màu xám cho cảm giác hài hòa, trông không những cá tính mà còn rất
có sức lôi cuốn. Thiết kế eo cao khiến cô ta trông nhỏ nhắn hơn. Kết hợp với
chiếc váy công sở, trông rất thời thượng, suýt nữa thì tôi cũng không nhận ra
cô ta.
“Sao
anh ta lại ở đây?”. Trình Lộ chỉ vào tôi, gần như muốn hét toáng lên.
Tô Tô,
Linh Huyên, và cả Hiểu Ngưng đều không trả lời cô ta, mà đồng thanh truy hỏi:
“Đới Duy đâu?”.
“Haizz”.
Trình Lộ cúi đầu nhìn sàn nhà, “Cậu ấy đi rồi”.
Haizz...
Tô Tô, Linh Huyên, Hiểu Ngưng cùng lúc thở dài. Giây phút này bọn họ dường như
đã lãng quên tôi.
“Xin
lỗi, tôi có thể chen ngang không, Đới Duy là ai?”. Không có ai để ý đến nên tôi
cất tiếng hỏi.
“Đó là
một người sống cùng với chúng em, mấy ngày trước mới thất tình”, vẻ mặt Tô Tô
không còn hoạt bát đáng yêu như lúc trước, trả lời tôi với giọng buồn bã.
“Con
gái hả?”. Tôi thăm dò. Thất tình và xem mặt, tôi khó tránh khỏi quy chúng về
một mối.
“Con
trai”. Tô Tô trả lời.
“Gì
cơ?”. Tôi hơi kinh ngạc, bốn cô gái lại sống chung với một tên con trai, sự kết
hợp này quả là quái lạ.
“Nhưng
anh ấy không phải đàn ông bình thường, anh ấy là loại đàn ông không thích phụ
nữ, anh ấy cũng giống anh vậy”. Tô Tô bổ sung thêm.
“Giống
anh?”. Tôi ngớ người ra một lúc, suýt nữa thì hét toáng lên như Trình Lộ lúc
nãy. “Anh...”. Trình Lộ cũng ngạc nhiên không kém, cô ta trừng mắt nhìn tôi.
“Được
lắm, hóa ra anh đồng tính, thảo nào mãi vẫn không có bạn gái, còn dám nói tôi
biến thái”. Trình Lộ như tỉnh ngộ gật gật đầu, nhìn tôi chằm chằm.
“Chị Lộ
Lộ, chị đừng nói như vậy mà, chẳng phải anh Đớ