
nhưng rất rộng. Còn có một nhà vệ sinh tự động hoàn toàn nằm độc
lập, có
phòng
sách, còn có một phòng tập thể dục thể thao nhỏ. Cậu sống ở đây cẩn thận đừng
có làm hỏng mấy bộ máy tập đó, đắt lắm đấy”. Đại Bính vừa đưa tôi đi tham quan
vừa nhắc nhở.
Tôi khó
mà tưởng tượng nổi một căn phòng thế này mà chỉ có năm trăm tệ mỗi tháng, với
điều kiện của căn phòng có phải trả một nghìn năm trăm tệ tôi cũng đồng ý.
“Số
tiền năm trăm tệ mỗi tháng chỉ là hình thức thôi, thực chất là tiền hao mòn đồ
đạc, thế nào, cậu thích chứ?”. Đại Bính lượn một vòng, hỏi tôi.
“Rất
ổn”. Tôi trả lời.
“Có
điều nếu chuyển ra ngoài thì phải nói “bye bye” với tứ đại mỹ nữ, không nỡ đúng
không?”. Đại Bính quay lại phía tôi nháy mắt, nói.
“Tớ còn
chưa tính sổ với cậu đấy, dám nói tớ là gay”. Tôi lườm cậu ta.
Đại
Bính cười gian xảo, né tránh quả đấm của tôi: “Vậy cứ quyết định thế nhé, mai
hết giờ làm cậu cứ chuyển đồ đến đây, tớ sẽ ở đây đợi cậu. Tớ biết ngay căn
phòng này sẽ không làm cậu thất vọng".
“Được.
Còn nữa, cậu phải gửi cho bọn Tô Tô một giấy chứng nhận, thanh minh tớ không
phải gay”. Tôi nhìn cậu ta, nói.
“Có gì
mà phải thanh minh chứ, cậu đã chuyển ra ngoài rồi còn gì, sau này sẽ không gặp
lại họ nữa”. Đại Bính lẩm bẩm.
“Bảo
cậu gửi thì cậu cứ gửi đi! Cậu hại tớ còn chưa đủ thê thảm sao?”.
“Được
rồi, được rồi, tớ sẽ cố gắng thanh minh cho cậu”. Đại Bính nói. Nhìn dáng vẻ
cậu ta, cậu ta sẽ cố bảo toàn bản thân trước, chưa chắc đã chịu dốc sức thanh
minh cho sự trong sạch của tôi.
Nhưng
vấn đề chủ yếu của tôi bây giờ không ở chỗ đó, nên cũng không bức ép cậu ta.
Tôi đi cùng cậu ta xuống lầu, rồi đưa cậu ta trở về phòng khám, sau đó mới lái
xe về Lam Kiều Hoa Uyển.
Lúc đi
qua khách sạn Hilton ở trung tâm thành phố, đột nhiên tôi nhớ ra Trình Tư Vy
đang ở đây.
Tôi
nghĩ ngợi một lúc, dừng xe lại, sang hàng hoa bên cạnh mua một bó hoa hai trăm
tệ, bảo người ta đưa đến phòng Trình Tư Vy ở khách sạn Hilton, sau đó lái xe về
chung cư của Tô Tô.
Đi đi
lại lại mấy vòng, về đến chung cư cũng đã hơn năm giờ chiều. Trình Lộ đã có mặt
ở nhà, nhìn thấy tôi, cô ta bất mãn “hứ” một tiếng.
Hiển
nhiên, cô ta rất không hài lòng chuyện tôi giả làm bạn trai Hiểu Ngưng, suýt
nữa làm cô ta mất công toi.
Cô
tưởng cô là khách hàng độc nhất hả... Hơn nữa, đó là do Hiểu Ngưng nhờ tôi đóng
giả bạn trai của cô ấy... Tôi nghĩ vậy trong lòng, đi qua trước mặt cô ta.
“Lương
Mân, anh về rồi à”. Linh Huyên mặc tạp dề, đi ra từ trong bếp.
“Hôm
nay không phải đến lượt Trình Lộ nấu ăn sao?”. Tôi hỏi.
“Chắc
tại em cho cậu ấy tốt nghiệp quá sớm, cậu ấy còn phải luyện tập nhiều. Hôm nay
cậu ấy đã nấu xong hai món, còn lại em sẽ nấu”. Linh Huyên mỉm cười nói.
“Tô Tô
đâu?”. Tôi hỏi.
“Con bé
đang tắm, hôm nay tan học nó đánh tennis với tụi bạn về nhà mồ hôi mồ kê nhễ
nhại, nên đi tắm rồi”. Linh Huyên đáp.
Tôi
đang định hỏi cô ấy Hiểu Ngưng đâu, thì Tô Tô mặc áo choàng tắm từ trong nhà
tắm nhảy xộc ra, ôm lấy tôi: “Anh Tiểu Mân! Anh về rồi ư!”.
Cơ thể
cô bé mềm mại, thơm tho, như một chiếc bánh ga tô ngon miệng mới ra lò, khiến
người ta chỉ muốn cắn một miếng.
“Tô Tô,
em ôm anh Lương Mân như thế, anh ấy ngại rồi kìa”. Linh Huyên đứng bên cạnh
nhắc nhở.
“Hứ,
làm gì có. Đàn ông giả như anh ta cho dù em có cởi hết quần áo đứng trước mặt,
anh ta cũng không có phản ứng gì đâu”. Trình Lộ nằm trên sofa, đột ngột lên
tiếng.
Cô ta
vừa nói, vừa cởi khuy cổ áo mình ra làm mẫu. Xem ra, sự oán hận của cô ta với
tôi hôm nay không ở mức bình thường.
Tôi
nhìn bộ mặt khiêu khích của cô ta, nghĩ, cho cô đắc ý, sớm muộn cũng có ngày
tính sổ với cô.
“Đừng
nói thế mà, chị Lộ Lộ”. Tô Tô ôm tôi, ngoái đầu cãi lý hộ tôi, “Anh Tiểu Mân
cũng đâu có muốn như vậy, nhưng anh ấy sinh ra đã không thích phụ nữ, không
phải lỗi của anh ấy”.
Tôi toát
mồ hôi lạnh.
“Tô Tô,
ngày mai anh chuyển đi”. Tôi cúi đầu nhìn cô bé Tô Tô ngây thơ trong sáng trong
lòng mình, nói. Tô Tô mở to mắt.
Trong
chốc lát, Linh Huyên và Trình Lộ cũng im lặng. Cạch cạch.
Hiểu
Ngưng không biết hì hục làm gì trong phòng đi ra đúng lúc tôi nói câu này, cô
ấy đứng trước cửa, cũng ngây người ra một lúc.
Không
khí trong chốc lát đã không còn vui vẻ như trước nữa.
Linh
Huyên nhỏ nhẹ hỏi: “Anh chuyển đi thật ư?”.
“Ừ”.
Tôi gật đầu, “Hôm nay thu dọn đồ đạc, mai tan sở anh đi thẳng đến chỗ ở mới
luôn, không về nhà nữa. Bạn anh tìm cho anh một căn phòng, cũng khá được”.
Khi nói
câu này, trong lòng tôi rất khó chịu, như có lỗi với họ vậy.
“Tại
sao vậy? Tại sao vậy? Anh Tiểu Mân, sao anh lại chuyển đi?”. Tô Tô nắm lấy tay
tôi, truy hỏi.
“Đúng
thế, sao anh lại đòi chuyển đi?”. Linh Huyên chau mày, hỏi tôi.
Tôi
ngượng ngùng mỉm cười: “Bởi vì... anh ở đây không thoải mái lắm”.
“Anh
Tiểu Mân, chẳng phải mọi người ở với nhau rất vui vẻ à! Sao anh lại chuyển
đi?”. Tô Tô níu cánh tay tôi hỏi.
“Thôi không
nói nữa. Dù gì... anh đã quyết định dọn ra ngoài rồi”. Tôi cắn răng nói.
Tô Tô
đột nhiên trầm ngâm, bàn tay đang níu cánh tay tôi c