
ỉnh”. Hiểu Ngưng nói.
“Quần
của anh là em giúp anh cởi hả?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Là anh
vừa nói mơ vừa tự cởi”. Hiểu Ngưng nhìn tôi đáp.
Tôi rất
khâm phục khi cô ấy có thể điềm tĩnh ngủ với một người đàn ông cả đêm, có lẽ cô
ấy gặp chuyện gì cũng rất bình tĩnh, tự nhiên như thế. Có lẽ cô ấy đã coi tôi
là gay nên thấy an toàn, hoặc có thể cô ấy cảm thấy tôi vừa mệt vừa say, ngủ
như lợn chết sẽ không có gì nguy hiểm.
“Anh
không nói mê gì chứ?”. Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi lo lắng hỏi.
Nếu
chẳng may lúc nói mê tôi không ngừng gọi tên Hiểu Ngưng thì chẳng phải toi đời
hay sao?
“Anh có
gọi tên em”. Hiểu Ngưng ngồi dậy, kéo mái tóc thướt tha như tơ lụa ra sau vai,
nhìn tôi, nói.
Trong
lòng tôi bỗng khựng lại một lúc, rồi lập tức cảm thấy ánh mắt Hiểu Ngưng có gì
đó khác thường.
“Nhưng
tên em anh chỉ gọi hai lần, còn tên một người khác anh gọi tới tám lần”. Hiểu
Ngưng tiếp tục nói.
“Là ai
thế?”. Tôi hỏi cô ấy.
Hiểu
Ngưng lắc đầu: “Em không nghe rõ, chắc là em không quen”.
“Ờ,
chắc chắn người đó nợ anh rất nhiều tiền”. Tôi vuốt cằm, ngẫm nghĩ, nói.
Hiểu
Ngưng khẽ mỉm cười: “Anh mau về phòng đi, nếu để họ thấy anh ngủ ở đây, không
hay lắm”.
Bình
thường Hiểu Ngưng khiến người khác cảm thấy cô ấy rất lạnh lùng, cũng chính vì
vậy, lúc cô ấy cười vô cùng cuốn hút. Dáng vẻ khi mặc đồ ngủ của cô ấy trông
rất thuần khiết. Bộ đồ ngủ rộng thùng thình không hề làm mất đi những đường
cong đẹp đẽ trên cơ thể cô ấy, ngược lại càng làm chúng nổi bật hơn.
Tôi
thấy không còn sớm nữa, mấy cô gái còn lại chắc sắp dậy rồi, vội vàng cầm quần
lên, chạy khỏi phòng Hiểu Ngưng, chuồn về phòng mình. Cảm giác này, giống như
lén lút làm chuyện gì đó xấu xa, vừa căng thẳng vừa kích thích.
Lúc
thay quần áo, tôi ngửi thấy tay mình vẫn còn lưu mùi hương cơ thể của Hiểu
Ngưng, không thể không hoài nghi, hôm qua khi ngủ, chắc không phải tôi ôm Hiểu
Ngưng đấy chứ? Hiểu Ngưng nói cô ấy lay thế nào tôi cũng không tỉnh, lại không
thể gọi bọn Tô Tô đến trợ giúp, lẽ nào lại giống như Tô Tô lần trước, cuộn ngủ
trong lòng tôi cả đêm?
Tôi cố
gắng hồi tưởng lại vẻ mặt của Hiểu Ngưng vừa nãy, vẫn không đoán ra điều gì.
Hiểu Ngưng không giống Tô Tô, cái gì cũng biểu hiện trên mặt. Hôm qua tôi ngủ
say như lợn chết, chẳng nhớ mình ngủ từ lúc nào nữa, chỉ nhớ tối qua ngủ rất
ngon, rốt cuộc có ôm Hiểu Ngưng ngủ không, e sẽ mãi mãi là một câu đố không lời
đáp.
Tôi đưa
hai tay lên mũi, ngửi kỹ, quả nhiên có mùi thơm của con gái.
“Anh
Tiểu Mân, mau ra ăn sáng nào!”.
Tôi
đang kinh ngạc thì Tô Tô chạy sộc vào, làm tôi giật bắn người.
Cô bé
thấy tôi đầu tóc còn rối bù, hai mắt thì mơ màng, cười hí hí, chạy lại khoác
tay tôi, “Anh Tiểu Mân, tối qua anh ngủ có ngon không?”. Tôi có tật giật mình,
tự dưng thấy sợ hãi chút xíu. Nhưng đi cùng Tô Tô ra ngoài, theo những gì mà họ
đang nói thì bọn Tô Tô không hề biết chuyện tối qua giữa tôi và Hiểu Ngưng.
“Hôm nay không mưa, anh không đưa em đi học đâu”. Nhìn ánh mắt cô bé, tôi biết
ngay nó định hỏi gì nên từ chối thẳng luôn.
“Không
có, hôm nay anh không cần đưa em đi học đâu”. Tô Tô lè lưỡi cười một cách tinh
ranh, “Em định nói một chuyện khác cơ. Anh Tiểu Mân, ngày lễ Tình nhân trường
chúng ta có tổ chức lễ hội, anh đi cùng em nhé”.
“Các cô
ấy có đi không?”. Tôi hỏi cô bé.
“Đương
nhiên là có! Vừa rồi mọi người đã thống nhất!”. Tô Tô phấn khích trả lời.
Tôi cứ
nghĩ Tô Tô định hẹn tôi đi chơi riêng, xem ra tôi đã nghĩ nhiều quá rồi.
“ừ
được, vào buổi tối hả?”. Tôi hỏi.
“Dạ,
đúng, vào thứ bảy, chiều đi dạo phố, tối đến trường”. Tô Tô nói giọng đầy sung
sướng.
“Cũng
chính là ngày kia rồi”. Tôi nhẩm tính, nói. Dù sao đã đồng ý đi cùng Tô Tô, vậy
kế hoạch đi cổ trấn cùng Trình Tư Vy, chỉ còn cách hủy bỏ.
Không
biết hôm đó cô ấy sẽ làm gì, tôi thầm nghĩ.
“Anh
Tiểu Mân, ra ăn sáng thôi!”. Thấy tôi chìm đắm vào suy tư, Tô Tô kéo tay tôi ra
khỏi phòng.
Trong
phòng khách, Trình Lộ, Hiểu Ngưng và Linh Huyên đều đã ăn mặc chỉnh tề, thêm cả
Tô Tô nữa, phòng khách như phòng trang điểm ở hậu trường của một buổi biểu diễn
nào đó, toàn mỹ nữ.
“Chị
Linh Huyên, chị nói ngày kia là lễ Tình nhân, anh Tiểu Mân đi cùng chúng ta,
người khác sẽ nghĩ ai là người yêu anh ấy?”. Bỗng dưng Tô Tô hỏi. Nhắc đến lễ
Tình nhân, cô bé lại vô cùng hưng phấn, mong chờ.
“Đương
nhiên là em rồi, em quấn anh ấy nhất mà”. Linh Huyên cười, nói.
Tô Tô
cười một cách vui vẻ, hình như không có ý phản đối Linh Huyên, nhưng lại lập
tức nói: “Em luôn cảm thấy anh Tiểu Mân và chị Trình Lộ rất đẹp đôi, rất nhiều
người sẽ nghĩ rằng chị ấy là người yêu anh Tiểu Mân”.
“Hứ!”.
Trình Lộ lạnh lùng hứ một tiếng, không muốn phá vỡ sự vui vẻ của Tô Tô, nhưng
cũng không đồng ý với cách nói của cô bé.
Trong
khi họ đang nói chuyện linh tinh với nhau, ánh mắt Hiểu Ngưng khóa chặt vào
người tôi, như nhắc nhở tôi hôm nay nhớ về sớm. Hiểu Ngưng dường như không muốn
cho họ biết cô ấy nhờ tôi đóng giả bạn trai. Có thể thấy rõ, cô ấy rất coi
trọng việc này, chứ không tùy tiện như Trình Lộ, có vẻ